• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô thật sự hiểu rất rõ tấm lòng của anh cũng không nỡ làm anh tổn thương, với cả cô không hề xứng đáng với Lâm Nghiệm dù chỉ là một chút, cô đã gian dở một đời chồng đã vậy còn có con với người đàn ông khác, nhiều lần Lâm Nghiêm muốn ngỏ ý đều bị Gia Kì đánh lảng sang chuyện khác nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận anh mở lòng ra để anh bước vào trái tim đã nguội lạnh của Gia Kì. 

Hôm nay cô quay về nhà ba mẹ của mình đến nơi cô không đủ cam đảm đi vào nước mắt đau thương sau nhiều năm xa cách không biết họ có khoẻ không, Lâm Nghiêm bế Tiểu Ân. trên tay quay sang nói với Gia Ki. 

"Vào đi em, ba mẹ biết em vẫn còn sống chắc họ sẽ vui mừng lắm". 

Gia Kì gật đầu với Lâm Nghiệm rồi cả hai cùng đi vào trong. 

Khung cảnh rất quen thuộc mà mấy năm nay cô chỉ mong một lần được nhìn thấy, ba cô đang ngồi đọc báo tóc đã bạc đi rất nhiều, còn mẹ cô thì ngồi kế bên gọt trái cây trồng bà cũng đã già đi nhiều trên đôi mắt luôn ẩn chứ sự đau buồn từ khi mất con gái. 

Gia Kì đi được nữa đường đã không kiềm được nước mắt cô đứng lại đưa tay lên bịch miệng khóc nức nở Lâm Nghiêm đứng kế bên an ủi cô để Gia Kì có động lực đi tiếp, hai người đi vào trong mẹ Gia Kì thấy bóng người từ từ nhìn lên đôi mắt bắt đầu ngấn lệ bàn tay run rẩy làm rớt cả con dao miệng lấp bấp gọi Gia Ki. 

" Gia......Kì con vẫn còn sống sao". 

Cô vội chạy đến ôm lấy mẹ khóc nức nở, còn ba cô cũng đã nghẹn ngào ông bỏ tờ báo xuống đứng lên với vẻ mặt bất ngờ không tin đó thật sự là con gái của mình, đám tan của cô đã được tổ chức họ còn xây một ngôi mộ để tưởng nhớ cô vậy mà Gia Kì lại đứng ngay trước mặt họ như một điều kì diệu, ba mẹ cô vui sướng không gì có thể tả nổi. 

Sau một màng gặp lại đầy nước mắt ba người đã bình tĩnh lại Gia Kì giới thiệu Lâm Nghiêm với ba mẹ mình. 

" Ba mẹ đây là anh Lâm Nghiệm anh ấy và gia đình đã giúp đỡ con suốt mấy năm qua ". 

Lâm Nghiêm nhìn ba mẹ Gia Ki chào hỏi lễ phép. 

" Con chào hai bác ". 

Mẹ cô đi đến cúi xuống cám ơn Lâm Nghiêm nhưng liền bị anh ngăn lại. 

" Bác à đừng làm như thế". 

Mẹ Gia Kì nghẹn ngào nói 

" Nếu không có cậu thì con gái chắc đã chết từ lâu rồi tôi không biết lấy gì để đền đáp ơn nghĩa của cậu ". 

Lâm Nghiêm đỡ bà đi đến ghế ngồi rồi nói. 

"Bác à đừng khách sáo với cháu như vậy, nếu là người khác họ cũng sẽ giúp cho Gia Kì thôi. 

Gia Kì nắm tay tiểu bảo bối đi đến trước mặt ba mẹ mình. 

" Gọi ông bà ngoài đi con". 

Tiểu Ân lanh lợi gương mặt đáng yêu với cặp má bánh bao khiến cho người khác muốn cưng 

chiều. 

" Con chào ông ngoại, bà ngoại". 

Mẹ cô hơn bất ngờ bà nhìn Gia Ki hỏi. 

"Thằng bé là con của Vu..." 

Nhưng bà không nói ra hết tên sợ cô sẽ nhớ đến hắn mà đau lòng, Gia Kì nhìn mẹ gật đầu, bà nhìn đứa cháu đáng yêu của mình cười tươi dang tay đón tiểu bảo bối vào lòng. 

Ba cô đứng đó cũng vui mừng khôn xiết ông tiếng. 

"Có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của chúng ta suốt mấy năm qua" 

Gia đình đoàn tụ với nhau nhưng vô cùng hạnh phúc khó tả, đứa con gái mà ba mẹ cô cứ ngỡ là ra đi vĩnh viễn bỏ lại họ sống trong cô đơn suốt quãng đời còn lại, hôm nay lại xuất hiện trước mặt họ như một điều kì diệu mà ông trời ban tặng cho ba mẹ cô. 

Mẹ Gia Kì vui vẻ đứng lên đề nghị. 

" Mẹ sẽ đi chợ mua một số thứ để về nấu cho hai đứa ăn". 

Bà quay sang nhìn Gia Kì trìu mến nói. 

"Mẹ sẽ nấu những món con thích nhất ". 

Gia Kì cười dịu dàng. 

" Không cần đầu mẹ trên đường đi chúng con có mua một số đồ ăn chúng ta vào nhà bỏ ra đĩa đi mẹ". 

Hai mẹ con vui vẻ đi vào trong nhà để Tiểu Ân lại cho ông ngoại và Lâm Nghiêm trông chừng giúp. 

Mẹ cô vừa đi vừa kể cho cô nghe suốt khoảng thời gian qua cuộc sống của họ như thế nào khi thiếu vắng cô. 

" suốt năm năm qua chính Vu Quân là người đã chăm sóc cho ba mẹ, khi nghe con mất nó như phát điện suy sụp hoàn toàn, việc ở công ty thì bỏ bê không màng đến, thần trí không ổn định, Tiểu Minh vì không muốn con chết trong quất ức khi bị mọi người hiểu lầm, nên đã đích thân đến kể lại mọi chuyện với Vu Quân, sao khi nghe tất cả mọi chuyện từ Tiểu Minh nó đã rất ân hận vô cùng đau khổ, ba con rất đau buồn khi tưởng con đã mất, Vu Quân có đến cầu xin ba mẹ hãy để nó chăm sóc cho chúng ta coi như là chuộc lại lỗi lầm với con, ba con lúc đầu không đồng ý, hôm đó nó đã đứng trước nhà từ lúc sáng cho đến nữa đêm để thể hiện thành ý của mình, cuối cùng chúng ta không chịu được nên đã chấp nhận ". 

Bà thở dài một hơi nói tiếp. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK