Chương 7: Làm Quen với Hoàn cảnh
Sáng thức giấc Gia Kì thấy mình đang nằm trên thứ gì đó cứng cứng, cô bắt đầu mò mẫm.
Cái gì mà cứng cáp quá vậy đã vậy còn ấm nữa, rồi Gia Kì bất giác cười cười nhìn nhưng vẫn nắm mắt ngái ngủ nhìn gương mặt trong vô cùng biến thái.
Bạch Vu Quân bị sờ đến mức cơ thể nóng ran, đưa tay bắt lấy cánh tay đang làm loạn lại.
Gia Kì bị nắm tay trong lòng cảm thấy khó chịu bực mình, cô đang ở thiên đường chưa được bao lâu, rồi từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là bộ ngực trần của người đàn ông, Gia Kì hốt hoảng ngồi bật dậy, nhớ đến chuyện tối qua.
Đúng rồi anh ta đi vào phòng tại cô mệt mỏi quá đã ngủ đi lúc nào không hay nên không có cảnh giác với hắn ta được.
Chết tiệt hắn ta dám lợi dụng mình.
Cô vội nhìn vào chăn quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cô khó hiểu nhìn hắn ta.
Sao hắn ta không mặc áo.
Bạch Vu Quân mở chăn bước xuống giường, Gia Kì đưa tay lên che mặt lại sợ hắn ta khoả thân nhưng cô vẫn chừ một khe hở trên cánh tay để nhìn, hắn ta vẫn mặc quần, làm cô phí công vẻ ra một kịch bản.
Gia Kì thở phào nhẹ nhõm suy nghĩ
Chắc tại tướng ngủ của cô xấu quá nên mới xảy ra tình cảnh như thế này.
Cô bình tĩnh lại vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ, khi cò ở nhà có trời mới gọi cô dậy được chứ ba mẹ cô cũng bó tay vớ độ nướng của con gái.
Ngủ đến gần trưa Gia Kì mới tỉnh dậy, vào phòng tắm đánh răng rữa mặt rồi đi ra ngoài, cô thử mở cửa phòng xem có khoá lại không, không còn khoá nữa, cô vui mừng mở cửa đi ra ngoài, lúc mới đến đây cô đã bị nhốt trong phòng chưa kịp đi tham quan dinh thự của Bạch Vu Quân hôm nay phải đi tham quan mới được.
Cô bước xuống nhà bếp, hơi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn nhà bếp đầy đủ đồ dùng còn có rất nhiều người giúp việc và đầu bếp.
Một cô giúp việc bước lên nói
"Thưa thiếu phu nhân, cô có muốn dùng bữa không ạ?"
Gia Kì nhìn sang cô giúp việc, thì ra là người hay mang cơm lên phòng cho Gia Kì
Gia Kì nói
"Được mang đồ ăn lên giúp tôi"
Cô người giúp việc đáp nhẹ nhàng
"Dạ thưa thiếu phu nhân"
Gia Kì xua xua tay nói
"Các người không cần gọi tôi trịnh trọng vậy đâu, cứ gọi tôi là Gia Kì là được rồi"
"Mà cho tôi hỏi thiếu gia của các người có ở nhà không?"
Cô giúp việc mang đĩa thức ăn lại cho Gia Kì rồi trả lời
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã đi ra ngoài rồi ạ"
Gia Kì nhìn cô giúp việc nói
"Đã bảo là đừng kêu tôi là thiếu phu nhân gì gì đó mà, nếu các cô ngại thì kêu là tôi là cô Gia Kì được không? , lúc ở nhà cũ ai cũng kêu tôi như vậy hết"
Cô người hầu bất mảng lên tiếng
"Chúng tôi không dám ạ, chúng tôi là phận người hầu không dám tùy tiện gọi tên chủ nhân của mình như vậy đâu ạ"
Gia Kì bất lực thở dài nói
"Thôi được rồi tùy mọi người"
Rồi cô ngồi vào bàn ăn sáng.
Quản gia từ ngoài vườn đi vào, là một người phụ nữ đã có tuổi chắc đã làm ở đây lâu lắm rồi.
Bà quản gia cuối chào Gia Kì nói
"Chào thiếu phu nhân, đã thất lễ khi không chào hỏi thiếu phu nhân sớm hơn"
Gia Kì xua xua tay nói
"Không sao, không sao".
Rồi cô nhìn bà quản gia hỏi
"Bà tên gì vậy?"
Cô nghĩ nếu mình tạo ấn tượng tốt với mọi người trong căn nhà này thì cuộc sống cô sẽ thoải mái hơn.
Bà quản gia cung kính trả lời
"Tôi họ lưu tên Dung, thiếu gia hay gọi tôi là bà Dung"
Gia Kì gật đầu nói
"Vậy sao này tôi sẽ gọi bà là bà Dung luôn được không?"
Bà quản gia gật đầu
"Vâng thưa thiếu phu nhân"
Ăn sáng xong Gia Kì đứng dậy nói với bà Quản gia
"Tôi có thể đi tham quan ngôi nhà một chút được không?"
Bà quản gia tiếp lời
"Dĩ nhiên rồi thưa thiếu phu nhân, để tôi đích thân hướng dẫn cho cô"