• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Kì bị hắn không thèm đoái hoài đến trong lòng có chút khó chịu, cô vội lên phòng làm việc của hắn để hỏi cho ra lẽ. 

Lên đến phòng Gia Kì xô cửa đi vào trong, căn phòng vô cùng lộn xộn, giấy tờ trên bàn đều bị hắn hất tung xuống sàn nhà, Vu Quân đứng ngoài bang công cầm một điếu thuốc khói trắng bay nghi ngút đứng quay lưng về phía Gia Kì giọng hắn lạnh lại nói. 

"Em ra ngoài đi anh muốn ở một mình". 

Gia Kì dường như không nghe lời hắn cô càng bước vào trong, hắn tức giận quát lớn. 

" Đi Ra Ngoài Mau " 

Gia Kì hơi khó chịu khi bị hắn quát mắng một cách vô cớ như vậy nhưng hắn đang rất tức giận cô cũng không muốn nhiều lời nên cô đành quay người rời đi, vô tình chân cô đạp trúng mảnh vỡ từ ly rượu thủy tinh mà hắn hất tung làm vỡ lúc này, máu bắt đầu tuôn ra cô đau đớn kêu lên. 

"A......" 

Vụ Quân bất giác quay lại hắn thấy chân Gia Kì không ngừng chảy máu hắn lo lắng chạy đến xem cô thế nào, Gia Kì bị mảnh vỡ đó đâm khá sâu máu đã chảy ra rất nhiều, Vu Quân bước đến bên hỏi. 

"Em có sao không ?". 

Gia Kì giận dỗi nước mắt lưng tròng vì bị hắn quát lúc này nói. 

" Không cần anh quan tâm". 

Rồi cô bước đi, nhưng vì chân bị đau nên cô không giữ được thăng bằng ngã nhàu xuống, Vu Quân nhanh tay đỡ lấy cô bế cô lên, Gia Kì vùng vẫy khỏi vòng tay hắn nói với giọng giận dỗi. 

" Mau buông em ra, em tự đi được ". 

Vu Quân mệt mỏi hít một hơi rồi nói. 

(D) 

"Được rồi anh xin lỗi vì đã quát em, để anh bế về phòng xử lý viết thương máu đã chảy rất nhiều rồi này ". 

Gia Kì không nói gì, để hắn bế về phòng Vu Quân đặt cô ngồi xuống giường cẩn thận, rồi đến bên hộc tủ lấy ra hộp sơ cứu để băng bó cho cô, suốt khoảng thời gian hắn tập trung băng bó cho Gia Kì cả hai điều im lặng bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, cô đã bắt đầu cảm nhận được đều gì đó trong Vụ Quân đã bắt đầu thay đổi Gia Kì lên tiếng để phá vỡ bầu không khí nghẹt thở này. 

" Có chuyện gì mà làm anh tức giận đến như vậy ?". 

Vu Quân băng bó vết thương cho cô xong không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển sang chủ đề khác. 

"Được rồi em mau ngủ sớm đi không có chuyện gì đâu". 

Rồi hắn đem cất hộp sơ cứu quay người đi ra ngoài, để lại một mình Gia KÌ trong căn phòng tối, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi về tình yêu của hắn, có phải có chỉ là người thay thế. 

Đêm hôm qua Gia Kì đã mất ngủ trầm trọng vì suy nghĩ quá nhiều khiến cô không tài nào chợp mắt được, đến gần sáng cô mới ngủ được một chút. 

Về phía Vu Quân cả đêm hôm qua hắn không về nhà không biết hắn đã đi đầu gặp gỡ ai, cả Gia Kì cũng chẳng biết, đến sáng Gia Kì thức dậy xuống lầu nghe bà quản gia nói là hắn đã đến quán bar uống rượu suốt đêm đến khi say không còn đứng vững nữa nhân viên đã gọi cho Phi Ưng đến đưa hắn về, nhưng lúc sáng vừa thức dậy Vu Quân đã đến công ty. 

Gia Kì cảm thấy buồn chán trước mọi chuyện diễn ra trước mắt từ trước đến giờ cô chưa thật sự hiểu Vu Quân bây giờ cũng vậy, hắn có quá nhiều bí mật khiến cô không thể nào chạm đến được. 

Gia Kì đang ngồi trên bàn dùng bữa sáng, bỗng nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai người phụ nữ, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ bước vào nhà còn có hai vệ sĩ đi theo xách theo rất nhiều hành lý. 

Gia Kì cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sấp xảy đến với cô, cô vội đứng dậy đi ra ngoài sảnh xem có chuyện gì. 

Thiên Ngọc vừa thấy Gia Kì liền vênh váo nói. 

" Từ nay chị Lệ Mỹ sẽ chuyển về đây sống với anh hai, cô biết điều thì nên ly hôn với anh hai tôi rồi rời khỏi căn nhà này đi, cô nên biết ai mới là chủ nhân của căn nhà này". 

Lệ Mỹ nghệ Thiên Ngọc nói xong gương mặt liền diễn nét khó xử giọng dịu dàng nói tiếp câu. 

"Thiên Ngọc à đừng nói chuyện như vậy không nên đâu" 

Thiên Ngọc nghe Lệ Mỹ nói, càng hống hách hơn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK