Gia Kì thẫn thờ nhìn trời nhìn mây, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ luôn cố tình tách Vu Quân ra khỏi cô, họ mới thật sự là một gia đình có chỉ là món đồ chơi để hẳn tùy tiện trêu đùa khi bị nắm được điểm yếu.
Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi tiến về phía Gia Kì anh ta có ý định hỏi đường, nhưng đây là lần đầu đến đây cô cũng không rõ địa hình cho lắm nên cũng không giúp được gì, anh ta cám ơn Gia Kì, cô cũng cười nhẹ gật đầu đáp lại thành ý của anh ta.
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của ba người phía trước, Thiên Ngọc không thể nào bỏ lỡ thời cơ chế giễu Gia Ki.
"Suốt quãng đường đi chơi, lúc nào cũng bày ra khuôn mặt chằm dằm, có đàn ông đến bắt chuyện là bắt đầu cười nói, đúng là hết nói
nổi"
Lệ Mỹ đứng kế bên bắt đầu diễn vở kịch thánh thiện nói.
" Thiên Ngọc em đừng nói như vậy, chắc hôm nay Gia Kì không khoẻ nên mới như vậy".
Thiên Ngọc biểu môi nói " Chị đừng có mà nghĩ tốt cho cô ta quá"
Vu Quân đứng im lặng từ nảy đến giờ gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Gia Ki, rồi nói với Thiên Ngọc và Lệ Mỹ.
"Hai người cứ đi chơi thoải mái đi, muốn mua gì thì sửa dụng thẻ này".
Hắn đưa chiếc thẻ cho Thiên Ngọc rồi nói tiếp.
" Lát nữa anh sẽ cho người đến đón, bây giờ anh có việc phải về trước"
Nói rồi Vu Quân đi đến nắm lấy cổ tay Gia Kì đầy bạo lực kéo cô đi.
Để lại Thiên Ngọc và Lệ Mỹ, cô ta vô cùng phẫn nộ đưa đôi mắt như muốn giết người về phía Gia Kì, còn Thiên Ngọc vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi Thiên Ngọc kéo tay Lệ Mỹ tiếp tục đi vào khu vui chơi, mặc dù không muốn nhưng Lệ Mỹ cũng phải chiều theo Thiên Ngọc để còn có người đứng về phía mình.
Gia Kì bị hắn kéo đi vô cớ không biết chuyện gì tức giận nói.
" Anh làm gì vậy, buông ra anh đang làm tôi đau đấy".
Vụ Quân không trả lời vẫn gương mặt vẫn lạnh lùng tối sầm lại kéo cô đi, ra đến xe hắn nhét Gia Kì vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Hắn bắt đầu lái xe ra khỏi chỗ đó ra đường chính điên cuồng nhấn ga chạy với tốc độ nhanh nhất, Gia Kì sợ hãi dù đã thắt dây an toàn nhưng chạy với tốc độ này có thật sự không thể nào chịu nỗi móng tay bấu chặt vào thành ghế tức giận nói.
"Anh bị điện hả, giảm tốc độ lại đi, muốn chết thì chết một mình đi còn lôi tôi theo làm gì".
Hắn mặt không biểu cảm càng chạy nhanh hơn con người này thật sự cố không thể nào hiểu nổi, không nói là cô đã làm sai chuyện gì cứ điên cuồng hành hạ cô, Gia Kì sợ đến phát khóc nghẹn ngào nói.
" Mau giảm tốc độ lại đi mà, tôi sợ".
Vụ Quân lúc này đã nghe được lời cầu xin của cô nên hạ ga xuống thấp, tấp vào bên đường dừng xe lại, hắn thắng gấp khiến Gia Kì ngã nhào về phía trước may là có dây an toàn giữ cô lại.
Gia Kì vội vã gỡ dây an toàn, mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa đưa tay đến tay nắm cửa đã bị hắn chồm đến giữ chặt lại, Gia Kì nhìn hắn đầy phẫn nộ nói.
"Tránh ra tôi sẽ bắt taxi về, tôi không muốn giao mạng sống của mình cho một người như anh"
Vu Quân tức giận kéo mạnh Gia Kì ngồi lên đùi mình, hắn hành động quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng hắn.
" Người như tôi là người như thế nào ?"
Giọng nói của hắn đã lạnh đi một phần.
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Buông ra mau ".