Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 987

Mới vừa uống một ngụm, ông ta lập tức tức sửng sốt.

“Thật kỳ lạ, chén canh hôm nay có mùi vị ngon hơn ngày thường gấp mười lần!

Vừa vào miệng, lập tức cảm nhận được cái mềm trơn của canh, còn có mùi vị tự nhiên đặc trưng, giống như là đi khỏi thành phố khói bụi, cảm nhận hơi thở đầu tiên của không khí mát lành nơi rừng rậm sau cơn mưa.”

Sau đó, ông ta lại uống thêm một hớp lớn.

Lần này, cánh tay phải đau nhức êm ẩm do cầm dao cắt thức ăn trong thời gian đài của ông ta lập tức không còn đau nhức nữa.

“Cái này…” Ông mập khiếp sợ nhìn Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẫn đứng đút tay trong túi quần, mặt đầy dửng dưng.

Lâm Ngọc trêu ghẹo cười nói: “Bếp trưởng Phạm, thế nào?”

“Ảo giác, nhất định là ảo giác!”

Đầu bếp mập âm thầm véo mình một cái, đau đến mức ông ta méo miệng.

Nhưng cũng chứng minh tất cả mọi chuyện đang xảy ra không phải ảo giác.

Lần này, cuối cùng ông mập cũng tin.

“Chủ tịch, trợ lý Lâm, còn cả người anh em này nữa, có thể nói cho tôi rốt cuộc đã thêm gì vào nước không? Cái này quá thần kỳ!” Ông mập mặt đầy ngoan ngoãn xin được chỉ dạy Vương Đồ Lan và Lâm Ngọc không bận tâm chuyện trả lời ông mập, cả hai tiến lên cầm hai cái muỗng uống một ngụm.

Lập tức, cả hai hưởng thụ nhắm mắt lại.

Khoảng một phút trôi qua, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc mới lần lượt mở mắt, tỏ vẻ khiếp sợ “Trình Kiêu, canh này ngon quá!” Vương Đô Lan kinh ngạc nói.

Lâm Ngọc hỏi với vẻ khó tin: “Trình Kiêu, cậu nói canh này thật sự có thể trị bách bệnh à?”

Trình Kiêu gật đầu: “Ngoài bệnh ung thư, căn bản có thể trị được rất nhiều bệnh trong cơ thể con người.”

Trình Kiêu không phải đang nói quá, nếu ở giới tu tiên, dù là nhân loại bình thường cũng có thể sống đến hơn hai trăm tuổi, sức khoẻ như trâu, nhảy một bước cao ba trượng.

Nhưng tuổi thọ của nhân loại trên Trái Đất chỉ có một trăm năm ngắn ngủi, tính trung bình thì chỉ có bảy mươi năm, hơn nữa còn thường xuyên bị bệnh, tay trói gà không chặt Nguyên nhân cũng là vì trên Trái Đất lình khí căn cối, dù loài người là động vật bậc cao, có thể sống trong môi trường mất đi linh khí, nhưng cũng giống như thực vật trông trên mảnh đất căn côi vậy, không thể phát triển tốt được.

Trình Kiêu cho linh khí thiên địa đã cô đọng vào trong nước, dù đã làm loãng rồi, nhưng nếu dùng lâu dài thì cũng giống như để thân thể đắm chìm trong linh khí dôi dào, đương nhiên có thể tu bổ những tế bào bị tốn thương, chữa ốm đau.

Có điều bệnh ung thư thì khác, tế bào của nó đã sinh ra biến dị hoạt tử, dù sử dụng linh khí cũng không thể nào tu bổ được.

“Thật tốt quá!” Lâm Ngọc tỏ vẻ hưng phấn.

Vương Đỗ Lan cũng rất kích động: “Cậu Trình, cậu đúng là ân nhân của tôi! Xin nhận của tôi một lạy!”

Lời nói của bà ta doạ sợ Trình Kiêu Người đứng đầu một gia tộc muốn lạy anh, anh cũng có thể bình thản tiếp nhận, nhưng đại lễ của Vương Đỗ Lan, anh không nhận nổi.

Hơn nữa, dù Trình Kiêu đã lấy được kim bài miễn tử, nhưng nếu sau này để mẹ biết được thân phận của anh, chắc chắn sẽ dạy dỗ anh một trận. Dù sao, thì làm gì có chuyện mẹ lạy con chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK