Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Lâm Lâm giật mình, không nghĩ tới mình lại bị nhận ra.

Có điều, có Minh Ngọc Chân Nhân ở đây, Mã Lâm Lâm cũng không lo lắng cái gì.

"Anh muốn làm gì?" Mã Lâm Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Thế Vinh, ánh mắt người đàn ông này rất có tính xâm lược, làm cho cô ta rất buồn nôn.

Trương Thế Vinh âm thầm cảm thán ở trong lòng: "Cô cả nhà họ Mã Nam Đảo, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Nam Đảo, quả nhiên danh bất hư truyền, làn da này, gương mặt này, vóc người này, tất cả đều là tốt nhất!"

"Không vội, không vội, chờ lấy được linh dược, mỹ nhân này chính là của ta!"

Trương Thế Vinh kìm chế lửa nóng trong lòng, mỉm cười nói: "Cô Mã, bây giờ có ác giao cản đường, cô và tôi sao không liên thủ?"

"Trước hết giết con súc sinh này trước, sau đó cả hai bên đi lấy linh dược bằng bản lĩnh riêng mình. Ai lấy được trước thì thuộc về người đó, như thế nào?"

Mã Lâm Lâm căn bản không tin tưởng hắn ta, có điều trước mắt cô ta cũng muốn lợi dụng Trương Thế Vinh.


Mặc dù mỗi người đều có mục đích riêng của mình, nhưng đều là chung một mục đích, đó chính là giết chết con giao long này.

"Minh Ngọc Chân Nhân thấy thế nào?" Mã Lâm Lâm nhỏ giọng hỏi thăm.

"Đáp ứng cậu ta!" Minh Ngọc Chân Nhân nhỏ giọng đáp lời.

Mã Lâm Lâm lập tức hướng về phía Trương Thế Vinh nói ra: "Cậu Trương nói rất đúng, tôi đồng ý liên thủ, giết giao long trước."

"Được, không hổ là cô chủ nhà họ Mã Nam Đảo, đúng là người sảng khoái!" Trương Thế Vinh vui vẻ nói.

"Cô Mã, tôi có đề nghị, hai nhà chúng ta liên thủ bố trí trên bờ, sau đó phái người xuống dưới dẫn con súc sinh kia lên bờ, hai bên chúng ta cùng ra tay chém giết!" Trương Thế Vinh hưng phấn nói.

"Vậy nghe theo cậu Trương!" Mã Lâm Lâm nói.

Trương Thế Vinh quay người, quét đám người một chút, lạnh lùng nói: "Các người xuống nước dẫn súc sinh kia lên đến, những người còn lại bố trí một chút trên bờ, một khi súc sinh kia lên bờ, cam đoan nó có thể tới không thể quay về!"


Những người bị Trương Thế Vinh chọn trúng xuống nước, lập tức mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Ở trong số người đó, cũng có Trương Thành.

Trương Thành kinh hoảng trong lòng, nhưng giả bộ như không biết, quát những thủ hạ kia: "Mấy người có nghe hay không, cậu Trương để các người xuống nước dẫn con súc sinh kia lên bờ!"

Trương Thế Vinh cười lạnh: "Không chỉ bọn họ, ông cũng phải đi."

"À, cậu Trương, ngài đừng nói giỡn mà, thân thủ tôi xuống dưới không phải chịu chết sao?" Trương Thành nịnh mặt cười nói.

Trương Thế Vinh chẳng thèm để ý, không nhịn được nói: "Không muốn chết bây giờ, liền ngoan ngoãn xuống dưới dẫn con giao long lên bờ cho ta."

Trương Thành lóe lên vẻ phẫn hận trong mắt, nhưng thấy sau lưng Trương Thế Vinh có Bùi đại sư nhắm hờ hai mắt, ông ta chỉ có thể cười khổ cầu xin tha thứ.

"Cậu Trương, chúng tôi là người một nhà mà......"

Trước mắt lướt qua một bóng đen, Trương Thành cảm nhận được ngực mình đau xót, sau đó trước mắt lại xuất hiện một trái tim đỏ tươi đang đập.

"Ồn ào!" Bùi đại sư bóp nát trái tim Trương Thành, tay dính đầy máu tươi xoa xoa trên quần áo Trương Thành.

Thân thể Trương Thành ầm vang ngã xuống.

"A!" Những thủ hạ của Trương Thành, từng tên hoảng sợ tuyệt vọng.



Trương Thế Vinh nhìn chằm chằm bọn hắn, lạnh lùng nói: "Xuống dưới!"

Mấy tên vệ sĩ Trương Thành kia trực tiếp bị dọa khiếp sợ, xuống dưới chắc chắn sẽ bị ăn hết.

"Cậu giết chết ông chủ của chúng ta, tôi phải báo cảnh sát!"

Phốc!

Tên vệ sĩ muốn báo cảnh sát kia lập tức bước theo con đường của Trương Thành.

Trương Thế Vinh cười lạnh: "Nơi này là Đầm Ác Long, mày cho rằng là nội thành ư? Coi như giết các người đi, rồi đẩy tội cho giao long, không có chứng cứ có thể làm chứng cho các người."

"Xuống dưới!" Bùi đại sư không nhịn được mà quát lạnh.

"Tôi xuống, tôi xuống, đừng giết tôi!" Mấy tên vệ sĩ trực tiếp sợ tè ra quần, bị Bùi đại sư khoét ra trái tim bóp nát ở trước mặt mình, còn không bằng xuống dưới liều mạng với ác giao, nói không chừng còn có cơ hội sống sốt.

Mấy tên vệ sĩ chậm rãi xuống nước, ánh mắt Trương Thế Vinh lại quét về phía những người còn lại.

"Các người cũng xuống dưới!"

Những người kia lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không dám có bất kỳ ý tứ làm trái với ý anh ta, vừa rồi Trương Thành và tên kia vệ sĩ là tấm gương.

Giờ phút này bọn họ hối hận tới mức hận không thẻ tát cho mình mấy bạt tai, bản thân không nên tới nơi thị phi này mà.

Mấy chục người bị Trương Thế Vinh bức hiếp, đi từ từ vào đầm nước, con ác giao kia nhìn những người này từ phía xa xa, không nhúc nhích ghé vào bên cạnh Long Tiên Quả, tựa hồ cũng không có dự định công kích.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử đứng phía sau đám người, không ở trong hàng ngũ Trương Thế Vinh xua đuổi xuống nước.

Hiển nhiên, Trình Kiêu cũng không có ý định ra tay cứu của những người này.

Tham lam thì cần phải trả giá đắt.

"Nhanh lên, lề mà lề mề làm gì!" Trương Thế Vinh quát lớn.

Mấy chục người xuống nước, tiếp tục đi về phía trước, thời gian dần trôi qua, nước đã tràn qua cổ bọn họ, chỉ có thể bơi đi qua.

Nhưng con ác giao kia thế mà còn không hề nhúch nhích.

Luôn chờ đến đám người bơi tới ở giữa đầm nước, ác giao kia đột nhiên chui vào trong nước, làm toát ra mấy bọt nước lớn.

"Trốn!"

Không biết ai hô to một tiếng, tất cả mọi người lập tức liều mạng bơi trở về.

Trương Thế Vinh tức chửi ầm lên: "Mẹ nó, các ngươi bơi về sớm như vậy làm gì, súc sinh kia làm sao có thể lên bờ! Tấn công, công kích nó, đánh nó cho đau, nó mới có thể lên bờ!"

Nhưng căn bản không có người nghe theo lời hắn ta, khi cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, người và động vật đều không kém nhau, chỉ có bản năng chạy trốn.

"Các người đi qua, nhìn thấy ai lên bờ, trực tiếp nổ súng!" Trương Thế Vinh quát với một đám thủ hạ.

"Vâng!"

Hơn mười người thủ hạ lập tức chạy tới, móc súng lục ra nhắm ngay những người đang liều mạng bơi lên bờ.



"A......"

Sau lưng có tiếng kêu thảm thiết và thanh âm làm vỡ xương vang lên, lập tức, những người kia chạy nhanh hơn.

Phanh phanh phanh!

Phía trước, đột nhiên vang lên một trận tiếng súng, những người chạy về nhanh nhất, trực tiếp bị thủ hạ Trương Thế Vinh nổ súng bắn giết!

Liền xem như những võ giả Hậu Thiên, đối mặt súng ống trong khoảng cách gần như vậy, cũng không có cách ngăn chặn.

Tiến lên, có ác giao, lui lại, có thủ hạ Trương Thế Vinh cầm súng chỉ vào.

Bây giờ những người này là tiến thối lưỡng nan.

"Công kích ác giao, nếu không giết không tha!" Trương Thế Vinh đứng bên bờ lớn tiếng quát lạnh.

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Nếu như đối mặt ác giao có lẽ còn có một chút hi vọng sống sốt, nhưng nếu như trốn lên bờ đi, cơ bản hẳn phải chết không nghi ngờ.

"Công kích, công kích ác giao, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không giết được nó sao?"

Một võ giả sắp bị bức điên, lớn tiếng cuồng hống.

"Chớ ngẩn ra đó, mọi người cùng nhau tấn công, chúng ta trở về không được lên bờ, chỉ có thể giết chết con ác giao, chúng ta mới có một chút hi vọng sống sốt!"

Câu nói này, làm cho tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Bây giờ chỉ có dẫn con ác giao lên bờ, không thì bọn họ đều phải chết.

"Tấn công, làm thịt súc sinh này!"

Tất cả mọi người tràn ngập tuyệt vọng gầm thét, câu súc sinh này có lẽ cũng không chỉ là mắng ác giao.

Võ giả lấy ra vũ khí của mình, những người vệ sĩ kia cũng móc ra gậy điện hoặc và trường đao mang theo người, thấy chết không sờn xông về phía giao long.

Mặc dù giao long hình thể to lớn, mà trên người có vảy dày, nhưng nhiều người cùng lúc tấn công, ít nhiều cũng tạo thành tổn thương cho nó.

Ác giao bị đau, lâm vào trạng thái điên cuồng, những người kia vốn ngăn cản không nổi, mấy phút đồng hồ sau liền thối lui đến bên bờ.

Trương Thế Vinh hưng phấn, nhìn về phía Mã Lâm Lâm, hô: "Cô Mã, súc sinh kia sắp muốn lên bờ, tiếp theo là phải dựa vào chúng ta rồi, chúng ta cần phải toàn lực ra tay đấy!"

Mã Lâm Lâm mặt không đổi sắc mặt nhìn hắn ta một cái nói: "Yên tâm."

Mắt thấy mười mấy người còn sót lại đã thối lui đến bên bờ, ác giao cũng đi theo bò lên bờ.

Trương Thế Vinh vô cùng khẩn trương, sợ con ác giao trở về đầm nước lần nữa.


"Các ngươi lui chậm một chút, nhất định phải dẫn nó lên bờ, không thì vừa rồi đều phí công nhọc sức." Trương Thế Vinh rống to.


Nghe vậy, mười mấy người còn lại kia bước chân lại chậm đi, tiếp tục phát động công kích đối với ác giao.


Cuối cùng, ác giao thành công bị dẫn lên bờ.


Chỉ là, mấy chục người xuống đầm nước, bây giờ chỉ còn lại sáu người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK