Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 726

Còn nói ra lời sỉ nhục!

“Trình Kiêu, cậu điên rồi à? Đừng nói linh tinh, mau xin lỗi!” Lâm Ngọc sốt ruột chỉ muốn ấn đầu Trình Kiêu để anh cúi đầu.

Cậu Lý là người phản ứng lại thứ hai, anh ta chợt cười lớn hưng phấn: “Ha ha ha, cậu Tống, cậu ta từ chối kìa! Cậu ta từ chối rồi, lần này không trách tôi được nữa nhé!”

Đám Nghiêm Thuỵ Văn cũng phản ứng lại, cả đám nhìn Trình Kiêu với vẻ không dám tin, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Móa nó, đầu thằng này bị lừa đá á! Cậu ta chỉ là một vệ sĩ quèn mà lại từ chối ý tốt của cậu Tống, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”

“Điên rồi, đúng là tự tìm cái chết!”

Nghiêm Thuỵ Văn như mở cờ trong lòng: “Thằng ranh này đúng là rất cá tính, lại đi từ chối ý tốt của cậu Tống! Ban đầu tôi còn thấy tiếc, cơ hội tốt thế này lại để thằng ranh đó qua được một kiếp, bây giờ thì hay rồi, cậu ta chết chắc rồi!”

Trình Kiêu không trả lời Lâm Ngọc, chỉ lẳng lặng nhìn Tống An Dân.

Tống An Dân cũng đang nhìn Trình Kiêu, nụ cười trên mặt biến mất.

Nếu theo tính cách của anh ta, Trình Kiêu vi phạm quy tắc của câu lạc bộ Hoàng Triều, chắc chắn anh ta sẽ không tha thứ.

Nhưng ván cờ bọn họ nhắm đến tập đoàn Đông Vương đang ở thời khắc quan trọng, anh ta không muốn thêm rắc rối vào thời điểm này.

Dù sao Lâm Ngọc cũng là người thân cận nhất bên cạnh Vương Đỗ Lan, nếu lúc này động đến Lâm Ngọc, nhỡ bị Vương Đỗ Lan phát hiện ra kế hoạch của bọn họ thì sẽ được một mất mười.

Nhưng không ngờ vệ sĩ quèn bên cạnh Lâm Ngọc lại ngông cuồng đến thế này, chẳng những không nể mặt anh ta mà còn làm anh ta bẽ mặt trước bao người.

Đương nhiên Tống An Dân không thể chịu nổi, nếu không sẽ thành ra giấu đầu hở đuôi.

“Nếu cậu không chịu xin lỗi thì xử lý theo quy tắc đi!”

Tống An Dân nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: “Chu Lâm, ông lên đi.”

Đám cậu Lý và cậu Trần chợt trở nên phấn khích.

“Để ông Chu ra tay, xem ra lần này cậu Tống giận thật rồi! Thằng ranh con kia chờ bị gãy tay hoặc gãy chân đi!”

Lâm Ngọc cau mày, cô ta không hiểu quy tắc của câu lạc bộ Hoàng Triều, vội vàng hỏi: “Cậu Tống có ý gì?”

Thái độ của Tống An Dân với Lâm Ngọc vẫn rất phong độ lịch lãm, anh ta mỉm cười nhã nhặn: “Đối với người phá vỡ quy tắc của câu lạc bộ thì có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, tự bẻ một trong tứ chi của mình thì có thể rời đi!”

“Thứ hai, thắng được thuộc hạ của tôi thì cũng có thể rời đi!”

“Đương nhiên, nếu thua thì vẫn phải tự bẻ một trong tứ chi, nhưng quyền lựa chọn thuộc về tôi.”

Lâm Ngọc nghe mà sợ hết hồn hết vía, chẳng trách nghe Trình Kiêu từ chối xin lỗi, đám cậu chủ nhà giàu lại phấn khích như vậy.

Thì ra hình phạt nghiêm trọng đến thế này!

“Cậu Tống có thể cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy xin lỗi được không?” Lâm Ngọc thăm dò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK