Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn về phía Trình Kiêu đột nhiên lên tiếng, mọi người hơi sững sờ.

Cậu Lý lộ vẻ khoa trương thốt lên: “Nhóc con này, ỷ vào việc mình được Trình đại sư che chở, thế mà dám coi khinh Tông Sư, quá ngông cuồng!”

“Cho dù Trình đại sư kia rất lợi hại, nhưng cũng không đánh lại Tông Sư đâu nhỉ!”

Chỉ tiếc, khi bác Chu rời đi, bởi vì e ngại uy thế của Tông Sư nên không nói thẳng với cậu Lý.

Đến nay cậu Lý cũng không rõ, Tô Lương Tử chính là Tông Sư.

Đổng sự Hồ cũng khinh bỉ nói: “Hừ, ngay cả cao thủ trong tay ngài Y cũng thua rồi, một nhóc con ăn bám như cậu ta lại dám ngông cuồng như vậy! Quả thật không biết sống chết!”

Nghiêm Thụy Văn lộ vẻ nham hiểm, cười nói: “Ba, nhóc con này còn dám không coi Tông Sư võ đạo ra gì, lần này cậu ta chết chắc rồi!”


Mọi người thi nhau lên tiếng chế giễu, một tên ăn bám như Trình Kiêu cũng dám coi thường Tông Sư võ đạo, quả thật không biết sống chết.

Hoàng đại sư bên cạnh Vương Đỗ Lan giống như cuối cùng cũng bắt được cơ hội, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, xem thường hét lớn: “Ngông cuồng!”

“Nhóc con, cậu cho rằng quen biết những ông trùm giàu có này là có thể không coi ai ra gì rồi sao? Cậu căn bản không biết Tông Sư võ đạo là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào!”

“Cho dù tất cả mọi người nơi này hợp sức với nhau cũng không bằng một đầu ngón tay của Tông Sư. Một người phàm như cậu lại dám nói Tông Sư như sâu kiến, quả thật không biết sống chết!”

Hoàng đại sư sùng bái nhìn Vương Trọng Sơn, hệt như một tín đồ điên cuồng đối mặt với Thần Minh mà mình thờ phụng.

“Tông Sư, đó đều là nhân vật giống như thần long trên trời. Bất kỳ một Tông Sư nào cũng có thể bóp chết cậu đơn giản như bóp chết một con kiến!”


“Nhóc con, nhớ kỹ một câu! Tông Sư, không thể sỉ nhục!”

Tô Lương Tử lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng đại sư, trên mặt tràn đầy khinh thường, bản lĩnh của Trình Kiêu, sao một tên võ giả Tiên Thiên tiểu thành như ông ta có thể tưởng tượng được?

Trình Kiêu căn bản không thèm để ý đến Hoàng đại sư, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoàng đại sư, Hoàng đại sư đã tỏ thái độ cao xa không thể với tới.

Bây giờ bị Tông Sư nhà họ Vương chèn ép, vì giữ thể diện mà quay ra dạy bảo Trình Kiêu, dùng điều này để thể hiện sự hơn người của mình.

Loại tiểu nhân thế này, dứt khoát không đếm xỉa đến ông ta chính là trừng phạt tốt nhất cho ông ta.

Lôi nữ vương che mặt, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng đại sư lại toát vẻ khinh thường.

Loại võ giả lòng dạ hẹp hòi thế này, e rằng cả đời cũng không thể tiến vào Hóa cảnh.

Nếu nhà họ Vương lấy thế đè người, có lẽ Trình Kiêu còn chút kiêng dè. Nhưng, nếu lấy sức mạnh của giới võ đạo chèn ép, vậy lại hợp với suy nghĩ của Trình Kiêu.

Vương Đỗ Lan cũng không nhịn được trừng mắt nhìn Trình Kiêu, bà biết chắc hẳn Trình Kiêu cũng là một võ giả, nhưng bà cảm thấy Trình Kiêu tuyệt đối không thể vượt qua một tên Tông Sư.

“Trình Kiêu, Hoàng đại sư nói rất đúng, một Tông Sư võ đạo căn bản không phải tồn tại mà người phàm như chúng ta có thể tưởng tượng được! Cậu trẻ tuổi nóng tính, mau đi xin lỗi tiền bối, tiền bối rộng lượng sẽ không so đo với cậu!”



Vương Đỗ Lan lo lắng Trình Kiêu chọc giận Tông Sư của nhà họ Vương dẫn đến họa chết người.

Ánh mắt ngài Tần bên cạnh Y Doãn nhìn Trình Kiêu cũng mang đầy lạnh lẽo.

“Nhóc con, dù coi mọi người là kẻ địch, nhưng Tông Sư cũng không phải tồn tại mà một người phàm như cậu có thể sỉ nhục!”

Y Doãn cảm nhận được cơn giận của ngài Tần, sắc mặt cũng trở nên không vui. Ông ta vốn đã không có ấn tượng tốt gì với Trình Kiêu, bây giờ Trình Kiêu lại nói khoác mà không biết ngượng, sỉ nhục một Tông Sư võ đạo.

Trình Kiêu sỉ nhục Tông Sư võ đạo chẳng khác nào gián tiếp sỉ nhục ngài Tần.

Vốn dĩ nể mặt con gái, Y Doãn đè nén bất mãn trong lòng. Nhưng không ngờ tại thời khắc sống còn ngàn cân treo sợi tóc thế này, Trình Kiêu vẫn có thể ngông cuồng như vậy!

“Nhóc con, cậu khiến tôi rất thất vọng. Mặc dù không biết cậu dùng thủ đoạn gì lấy được lòng tin của con gái tôi, nhưng mà, chỉ với tính cách không coi ai ra gì này của cậu, chắc chắn tương lai khó làm nên chuyện lớn!”

Trình Kiêu quét nhìn mọi người, khóe miệng hơi cong lên, trong giọng nói mang theo ngả ngớn: “Tông Sư mà thôi, nếu tôi muốn, gọi là lập tức đến!”

Gọi là lập tức đến!

Lần này, mọi người hoàn toàn bị Trình Kiêu chọc giận!

“Ngông cuồng!”

“Nhóc con này quả thật quá ngông cuồng! Cậu ta lại còn nói chỉ cần gọi là Tông Sư lập tức đến!”

“Cậu cho rằng Tông Sư là rau cải trắng ven đường sao?”

Mọi người thi nhau chỉ trích Trình Kiêu.

Vương Trọng Sơn cũng tức giận trừng mắt nhìn Trình Kiêu, áo bào trên người phập phồng, giận dữ gầm lên: “Nhóc con, lão phu sống mấy chục năm, cậu là người đầu tiên dám sỉ nhục lão phu như vậy!”

“Nếu hôm nay không giết cậu, tôi còn mặt mũi nào tồn tại trong giới võ đạo!”

Trình Kiêu chẳng hề quan tâm, cười nhạt nói: “Tông Sư mà thôi, tôi cũng có!”

Tô Lương Tử bên cạnh Trình Kiêu sớm đã không thể kiên nhẫn thêm nữa, bỗng nhiên bước ra một bước, bay lên lơ lửng giữa không trung.

Một hơi thở còn mạnh mẽ hơn Vương Trọng Sơn mười lần lập tức bao phủ toàn bộ nơi đây.

Mọi người vô cùng khiếp sợ!

“Tông Sư! Lại là một vị Tông Sư!”

“Hơn nữa còn mạnh hơn Tông Sư của nhà họ Vương kia!”



“Đầu năm nay, chẳng lẽ Tông Sư cũng thành rau cải trắng ven đường rồi sao? Đây chính là Tông Sư đấy! Trước kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khắp thế giới cũng không gặp nổi một người, thế mà bây giờ lại xuất hiện hai người!”

Đám người Tống Hoa An lộ vẻ nghiêm nghị, thân phận địa vị của bọn họ lên đến độ cao này, cho dù không phải người trong giới võ đạo thì bọn họ cũng rõ ràng tầm quan trọng của Tông Sư hơn bất kỳ người nào.

Bất kỳ một Tông Sư nào cũng có thể sáng tạo ra một gia tộc lớn đủ để chèn ép nhà họ Tống.

Vương Viễn Dương và Vương Trọng Sơn cũng nghiêm túc hẳn lên, vừa rồi bọn họ có thể coi thường mọi người, đó là bởi vì ỷ vào bên mình có Tông Sư tọa trấn.

Bây giờ, vậy mà bên phía Trình Kiêu cũng xuất hiện một vị Tông Sư. Lần này, ưu thế áp chế bằng võ lực của nhà họ Vương đã biến mất không sót lại chút gì.

Hơn nữa, thông qua quan sát vừa rồi, bọn họ phát hiện Tô Lương Tử vẫn luôn đứng ở bên cạnh Trình Kiêu, vậy có thể thấy được, thân phận của Tô Lương Tử không hề giống như sư phụ mà càng giống người hầu của Trình Kiêu hơn.

Người hầu là một vị Tông Sư…

Vương Viễn Dương và Vương Trọng Sơn còn chẳng dám nghĩ đến, cho dù là nhà họ Vương đứng đầu bốn thế gia siêu cấp cũng không thể khiến một vị Tông Sư làm người hầu!

Đám người cậu Lý choáng váng: “Thì ra cậu ta không phải tên ăn bám! Vậy mà bên cạnh nhóc con kia cũng có một vị Tông Sư! Thảo nào cậu ta dám ngông cuồng như vậy!”

Đổng sự Hồ vô cùng khiếp sợ: “Thảo nào nhóc con kia lại không coi Tông Sư ra gì, hóa ra bên cạnh cậu ta còn có một Tông Sư mạnh mẽ hơn!”

Nghiêm Thụy Văn thì lộ vẻ hoảng sợ: “Hóa ra nhóc con kia nói gọi là Tông Sư sẽ lập tức đến đều là sự thật! Vậy mà bên cạnh cậu ta lại có một vị Tông Sư!”

Nhớ tới lúc trước anh ta dám sai đám thuộc hạ ra tay với Trình Kiêu, Nghiêm Thụy Văn bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy mình có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.

Khuôn mặt Hoàng đại sư đột nhiên đỏ bừng, nhớ lại vừa rồi ông ta bày ra dáng vẻ tiền bối cao nhân trước mặt Trình Kiêu, cảnh cáo Trình Kiêu rằng Tông Sư mạnh đến mức nào.

Kết quả bên cạnh Trình Kiêu có một vị Tông Sư, hơn nữa xem ra, rất có thể vị Tông Sư này chỉ là thuộc hạ của Trình Kiêu!

Hoàng đại sư cảm thấy mình giống như một tên nhà giàu mới nổi đột nhiên trúng giải mười mấy tỷ, sau đó đắc ý khoe khoang mình có bao nhiêu tiền với tỷ phú thật sự giống như Trình Kiêu.

Ai ngờ, mình chính là trò cười.

Ngài Tần cũng giật mình thảng thốt, không dám tin nhìn Tô Lương Tử đang lơ lửng trên không trung.

“Chuyện này sao có thể! Vì sao tôi không mảy may cảm giác được chân khí trên người ông ta!”

“Một Tông Sư làm vệ sĩ đi theo bên cạnh, chẳng trách nhóc con này dám coi thường Tông Sư!”


Sắc mặt Y Doãn cũng cứng đờ, ánh mắt nhìn Trình Kiêu lộ vẻ phức tạp


“Nhóc con này, thế mà có một Tông Sư đi theo bên cạnh! Rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì? Lúc trước đúng là coi thường cậu ta rồi!”


Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau, không dám tin nhìn Tô Lương Tử.


“Vậy mà có một Tông Sư đi theo bên cạnh Trình Kiêu! Rốt cuộc cậu ta là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK