Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Phi Vũ nghe được lời giáo sư Mạc, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cô xưa nay kiêu ngạo giờ phút này cũng chỉ có thể cúi thấp cái đầu cao quý.

"Thưc sự xin lỗi giáo sư Mạc, em phụ kỳ vọng của mọi người rồi!"

Tô Thanh Nham có thể lý giải Chung Phi Vũ, bởi vì lần này ra đề thi, ông ta cũng có tham dự, biết độ khó đề thi lần này cao bao nhiêu.

"Bạn học Chung Phi Vũ không cần uể oải, là đề thi lần này quá khó. Có điều hi vọng em có thể rút giáo huấn lần này, sau khi trở về cố gắng học tập thêm."

Chung Phi Vũ cảm kích nhìn Tô Thanh Nham, nói: "Cám ơn hiệu trưởng Tô, sau khi trở về em nhất định cố gắng gấp bội!"

Đối diện, Tần Học Minh kêu lớn: "Trận thứ hai có thể bắt đầu chưa?"

Tô Thanh Nham hừ lạnh một tiếng: "Có thể!"


"Trương Nham, cậu lên đi!"

"Vâng!"

Trương Nham cười khổ ra sân, lần này tám chín phần mười anh sẽ giao đấu với Lý Tô.

Quả nhiên, Tần Châu phái ra Lý Tô.

Quy tắc cùng trận đầu giống nhau, mười câu hỏi, ai trả lời được nhiều thì thắng.

Đợt câu hỏi thứ hai có độ khó giống đợt đầu, thiên tài Lý Tô cũng chỉ là trả lời đúng năm câu.

Mà Trương Nham, chỉ trả lời đúng một câu.


Đến trận thứ ba Mai Trường Lâm ra sân, là trước nay chưa từng có không đáp đúng được bất kỳ câu hỏi nào.

Tần Châu bên kia một trận cười vang, tiếng cười tràn ngập xem thường. Mặc dù chỉ là một đội ngũ không tới mười người, nhưng lại hung hăng vả mặt gần trăm người Hà Tây.

"Mất mặt quá!" Giáo sư Mạc hận không thể chôn mặt giống như đà điểu, thành tích tỷ thí này vô cùng thê thảm.

Tô Thanh Nham dường như đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sắc mặt hơi đẹp mắt hơn chút so với giáo sư Mạc: "Mạc lão không cần uể oải, so đấu cấp đạo sư mới là trọng điểm!"

"Nếu như chúng ta có thể thắng lại một ván trong tỉ thí cấp đạo sư, cũng không tính quá mất mặt."

Giáo sư Mạc mắt nhìn Trình Kiêu bên cạnh khoanh tay, mặt lạnh nhạt, tức giận nói: "Chỉ sợ so đấu cấp đạo sư càng thêm mất mặt!"

Tô Thanh Nham hiểu rõ giáo sư Mạc có ý gì, mắt nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu như không việc gì, không có một chút thái độ khẩn trương sắp so đấu.

Tô Thanh Nham cũng nhíu mày, trong nội tâm thở dài một tiếng: "Viện trưởng Ninh lần này chỉ sợ là nhìn lầm."

Tần Học Minh lại đứng ra, một mặt đắc ý cao giọng nói: "Bây giờ còn sớm, có thể trực tiếp tiến hành so đấu cấp đạo sư."

Tô Thanh Nham lạnh lùng nói: "Tùy thời phụng bồi!"



Coi như thực lực không bằng Tần Châu, nhưng Tô Thanh Nham cảm thấy, thua người cũng không thể thua trận!

"Vậy thì bắt đầu đi!" Tần Học Minh càng thêm trực tiếp, dường như liền đang chờ Tô Thanh Nham nói câu này.

"Được!" Tô Thanh Nham cũng sảng khoái trả lời.

Quy tắc so đấu cấp đạo sư cùng cấp học sinh hoàn toàn khác biệt, phần lớn so đấu cấp học sinh chính là tri thức lý luận, nhưng thí sinh cấp đạo sư đều là danh y các nơi.

Những danh y này khi so đấu, tự nhiên là phải dùng y thuật chân chính.

Cho nên, so đấu cấp đạo sư, so là chữa bệnh tại hiện trường.

Hà Tây bên này hôm qua đã hẹn trước với vài bệnh nhân bệnh viện phụ thuộc đại học y khoa, cũng cho những bệnh nhân này lấy mã số, hiện trường so đấu cấp đạo sư, mọi người rút thăm lựa chọn bệnh nhân.

Lần này ban giám khảo đảm nhiệm so đấu cấp đạo sư, là mấy vị chuyên gia đức cao vọng trọng do Hội Y Học tỉnh mời tới, cam đoan sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào.

Tần Châu bên kia, ba vị Vu Minh Vọng, Tưởng Chính Anh, Hầu Học Văn ngồi chỗ hàng dọc, mặt lạnh nhạt chờ bắt đầu so đấu.

Tô Thanh Nham nhìn về phía giáo sư Mạc, nói: "Mạc lão, mời!"

"Mời!" Mạc Hoa Đình đưa tay bày dấu tay xin mời.

Sau đó, hai người riêng phần mình đi đến vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không có để ý tới Trình Kiêu.

Ninh Cát Sơn hừ lạnh một tiếng, biểu thị bất mãn với hành vi hai người Tô Thanh Nham và Mạc Hoa Đình. Bất kể nói thế nào, bây giờ Trình Kiêu đều là đồng đội của bọn họ.

Coi như trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng ít nhất chút mặt mũi cũng phải cho. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ vậy mà trắng trợn cô lập Trình Kiêu, thực sự quá mức!

Trương Nham và một đám bạn học, thấy một màn này, chế giễu Trình Kiêu không thôi.

"Nếu tôi là Trình Kiêu, đã sớm tìm một cái lỗ để chui vào, đâu có mặt mũi ở đây đâu chứ!" Có bạn học giễu cợt nói.

"Ăn bám cũng có thể làm ra, chút nhục nhã này với hắn mà nói tính là gì!"

"Ha ha, tên đồ vô dụng da mặt đúng là dày!"

Những bạn học này dường như quên vừa rồi bọn họ bị Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan đánh bại thảm hại, mất mặt xấu hổ thế nào, bây giờ lại nhao nhao chế giễu lên Trình Kiêu.

Trình Kiêu không để ý đến bọn họ, nhàn nhạt đi đến vị trí ngồi xuống, chờ đợi bắt đầu so đấu.

Chung Phi Vũ nhìn về phía Trình Kiêu mặt lạnh nhạt ngồi tại chỗ, trong lòng cười lạnh: "Trình Kiêu, tôi rất hiếu kì, cậu đến tột cùng lấy tự tin đến từ đâu!"

Bên trên ghế giám khảo, một ban giám khảo đứng lên nói: "Tôi tuyên bố, so đấu bắt đầu!"

"Đôi bên riêng phần mình phái ra một người, cùng rút ra ba bệnh nhân."



Bên Tần Châu, Vu Minh Vọng đi đến ghế giám khảo.

Hà Tây bên này, Mạc Hoa Đình nhìn về phía Tô Thanh Nham, nói: "Hiệu trưởng Tô, ông đi đi!"

"Được!" Tô Thanh Nham gật đầu, đi đến ghế giám khảo, hai người lại một lần nữa không nhìn Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt, đều không nói một câu, lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh Ba bệnh nhân đã được chọn lựa xong, Tô Thanh Nham và Vu Minh Vọng đi trở về chỗ ngồi.

Rất nhanh, một bệnh nhân được một y tá phụ thuộc bệnh viện dẫn ra.

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn ba mươi tuổi, là trụ cột trong nhà.

Nhìn thấy hơn trăm người trước mắt, người đàn ông trung niên bị hù chân mềm nhũn, xém chút té ngã trên đất.

"Cô y tá, tôi chẳng qua là cảm thấy dạo này có chút nóng trong người mà thôi, có phải là mắc phải bệnh nặng gì?" Người đàn ông trung niên mang theo tiếng khóc nức nở hỏi cô y tá bên người.

Cô y tá vội vàng mỉm cười nói: "Ngài đừng hiểu lầm, hôm nay vừa vặn gặp phải hội chẩn chuyên gia mỗi năm một lần của chúng tôi. Ngài rất may mắn, được chúng tôi ngẫu nhiên rút trúng, có thể miễn phí để những chuyên gia này cho ngài khám bệnh điều trị."

"Là như thế sao! Tôi còn tưởng rằng mình bị bệnh bất trị?" Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng thở ra.

Cô y tá dẫn người đàn ông trung niên đến trước mặt bọn người Tô Thanh Nham, bàn giao nói: "Lát nữa các vị chuyên gia hỏi ông cái gì, ông giống như thường trả lời. Nếu như không hỏi, cũng không nên nói cái gì, rõ chưa?"

Người đàn ông trung niên nghe lời gật đầu: "Rõ rồi."

Bệnh nhân đến bệnh viện, bình thường đều rất nghe lời. Cô y tá là bắt lấy điểm tâm lý này của bệnh nhân, để người đàn ông trung niên tận lực phối hợp với các vị chuyên gia.

Ba người Tần Châu bên kia, mắt nhìn ba người Mạc Hoa Đình.

Khi thấy Trình Kiêu ngồi phía sau, ba người Vu Minh Vọng rõ ràng sửng sốt một chút.

Sau đó cười khinh bỉ: "Hà Tây không còn ai sao, vậy mà để một hậu bối tham gia so đấu cấp đạo sư!"

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham rõ bọn họ đang cười gì, nhưng, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Cát Sơn dưới đài một chút.

Ghế giám khảo, một ban giám khảo cao giọng tuyên bố: "Bắt đầu khám bệnh!"

Quy tắc khám bệnh là không thể dùng bất kì dụng cụ, cũng không thể để bệnh nhân kể lại bệnh tình, hoàn toàn bằng vào bản lĩnh của bác sĩ, hoặc là bắt mạch Trung y chẩn đoán được bệnh tình bệnh nhân, và thêm vào phương án điều trị.


Trong trận doanh Tần Châu, Vu Minh Vọng nhìn về phía Mạc Hoa Đình, nói: "Ông Mạc, mời các ông trước!"


Mạc Hoa Đình nói: "Ở xa tới là khách, vẫn là các ông trước đi!"


Vu Minh Vọng cười nhạt một tiếng, cũng không khách sáo: "Được!"


Sau đó, ba người Vu Minh Vọng, chậm rãi đứng lên, đi đến bên người bệnh nhân, bắt mạch, quan sát, bắt đầu khám bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK