Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngọc nhìn Trình Kiêu, trực tiếp ngây người.

"Trình đại ca thật là Trình Thương Sinh? Sao lại có thể chứ!"

Anh em Nhà họ Trần cũng chấn kinh.

Trần Minh Vượng tự lẩm bẩm: "Anh ta thật sự là Trình Thương Sinh!"

Trịnh Hồng Ngọc xinh đẹp cũng là tràn đầy chấn kinh: "Sao có thể!"

Hàn Quốc Mạnh cũng là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Cậu ta lại là Trình Thương Sinh!"

Tất cả mọi người không thể tin được, nhìn Trình Kiêu vô cùng nhỏ yếu, vậy mà lại là Trình Thương Sinh giết chết sư đệ Cốc đại sư!

Cốc đại sư xác nhận xong thân phận Trình Kiêu, lạnh lùng nói: "Trình Thương Sinh, hôm nay tôi phải báo thù cho sư đệ tôi!"

"Đi lên chịu chết đi!"


Trình Kiêu đi lên thật.

Mọi người đang đoán xem Trình Kiêu sẽ lấy phương thức kinh người gì leo lên lôi đài.

Có đoán Trình Kiêu sẽ giống như Cốc đại sư, bay đi lên.

Cũng có người nói Trình Kiêu sẽ giống như Bác Tần, tốc độ rất nhanh chui lên như một con mèo.

Còn có người càng khoa trương hơn lại còn nói Trình Kiêu biết thuấn gian di động đi lên.

Nhưng là, tất cả mọi người đoán sai.

Trình Kiêu cứ như vậy từng bước một, chậm rãi từ từ đi tới.

"Không phải chứ! Cách ra sân này cũng quá phế!"

"Anh ta sẽ là đối thủ của Cốc đại sư sao?"


Tất cả mọi người cho rằng, Trình Kiêu không thể nào là đối thủ của Cốc đại sư, thậm chí có người bắt đầu suy nghĩ, Trình Kiêu có thể chống đỡ mấy chiêu.

Tất cả mọi người không coi trọng Trình Kiêu, cảm thấy anh rất có thể ngay cả một chiêu cũng không chống được.

Bởi vì Trình Kiêu giờ khắc này, biểu hiện không có gì khác với một người bình thường.

Lúc này, coi như Hàn Quốc Mạnh có lòng cứu anh, cũng không có biện pháp.

Trình Kiêu đã thừa nhận thân phận, nếu như ông ta lúc này còn muốn đứng ra, Cốc đại sư nói không chừng liền sẽ đại khai sát giới.

Ông ta sẽ không lấy mệnh chính mình đi mạo hiểm, bởi vì Trình Kiêu không đáng.

Trình Kiêu đi hai phút đồng hồ, mới từ chỗ ngồi chỗ cửa lớn hội trường, đi đến ở giữa lôi đài trong hội trường.

Nhìn Cốc đại sư, Trình Kiêu thản nhiên nói: "Sư đệ kia của ông, ỷ vào tự mình tu luyện một môn công pháp cổ quái, liền không để anh hùng thiên hạ vào mắt. Tôi chỉ dùng một mồi lửa, thiêu ông ta thành tro tàn vậy."

"Sư đệ ông lúc sắp chết, nói câu sư môn của ông ta sẽ báo thù vì ông ta. Lúc đầu tôi nghĩ trực tiếp giết tới sư môn các ông, lại sợ sư môn các ông không biết trốn ở cái xó xỉnh nào, tôi bèn lười đi tìm."

"Hôm nay ông tự đi tới cửa, vừa vặn tránh tôi chạy chân."

Cốc đại sư bỗng nhiên trừng to mắt, giận dữ hét: "Nhóc con, cậu quá cuồng vọng! Cậu giết sư đệ tôi, còn làm nhục sư môn tôi, thù này không đội trời chung!"

"Hôm nay, tôi nghiền xương cậu thành tro, câu hồn phách cậu ra, để cậu vĩnh thế không được siêu sinh!"



"Đi chết đi!"

Cốc đại sư bỗng nhiên toàn thân phát ra hắc quang, trên thân thể bắt đầu mọc ra từng mảnh từng mảnh lông xanh, cả người cũng biến cao biến lớn.

"A, đây là cương thi!"

Đám người bị dọa sợ chết mất, nhất là mấy vị đại lão và thuộc hạ cách lôi đài gần nhất, càng là bị làm hù sắc mặt không còn chút máu.

Bác Tần thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Thì ra vừa rồi ông ta vẫn luôn chưa ra hết toàn lực! Đây mới là thực lực chân chính của ông ta!"

Cốc đại sư diện mục biến xấu xa dữ tợn, hét lớn một tiếng: "Trình Thương Sinh, để cậu kiến thức một chút tuyệt học Âm Thi Môn, Đồng Thi Công!"

Chỉ thấy Cốc đại sư bỗng nhiên xoay người, nắm lên một khối đá sàn cẩm thạch cứng rắn từ dưới đất, phịch một tiếng nện ở trên đầu mình.

Toàn bộ lôi đài lập tức tràn ngập tro bụi, nhưng Cốc đại sư vậy mà lông tóc không thương, ngay cả da cũng không trầy một tí.

Bác Tần tràn đầy chấn kinh: "Tôi từng nghe người ta nói, trong giới võ đạo có một môn phái đặc thù, tên là Âm Thi Môn. Bọn họ Đồng Thi Công luyện tới đại thành, đao thương bất nhập, có thể chống đạn luôn."

"Bây giờ Cốc đại sư này mặc dù không có luyện đến đại thành, sợ là cũng luyện tới một mức độ thành thục nào đó. Xem như cao thủ đỉnh phong, sợ là cũng khó có thể phá vỡ phòng ngự của Cốc đại sư."

"Trình Thương Sinh nguy rồi!"

Hàn Quốc Mạnh sắc mặt tái xanh, chỉ có thể yên lặng thở dài một tiếng ở trong lòng: "Nhóc con, cậu tự cầu phúc đi!"

Tề quán chủ bên cạnh Mã Tài cũng là sắc mặt đại biến: "Truyền thuyết lại là thật! Trên đời thật sự có môn công phu này!"

"Coi như cậu ta là Trình Thương Sinh, nhóc con này cũng chết chắc rồi!"

Mã Tài hiếu kì hỏi: "Tề quán chủ, Đồng Thi Công này rất lợi hại sao?"

Tề quán chủ kính sợ nói: "Luyện tới đại thành, đao thương bất nhập, thân thể cứng cỏi như đồng thau, trừ phi tông sư, nếu không vốn không phá được phòng ngự của hắn ta!"

"Cái này......" Mã Tài hít sâu một hơi: "Anh Trình, hi vọng anh không để cho chúng ta thất vọng!"

Trình Kiêu vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong thanh âm mang theo chút khinh thường: "Chút tài mọn này, không cần phải nói!"

"Hôm nay tôi để ông kiến thức một chút, cái gì mới thật sự là võ đạo."

Trình Kiêu bước ra một bước, khí thế trên người đột nhiên bộc phát, tựa như là mặt biển vốn gió êm sóng lặng, bỗng nhiên nhấc lên sóng to gió lớn!

"Khí thế kia! Thật mạnh!"

Đám người trong nháy mắt bởi biến hóa của Trình Kiêu làm cho chấn kinh!

Thanh âm Trình Kiêu nhàn nhạt vang lên, hơi mờ mịt, tựa như truyền đến từ trên chín tầng trời.

"Đại đạo mười tám thức thức thứ nhất, Đoạn Sơn Thức!"

Thân ảnh Trình Kiêu bỗng nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau, vậy mà xuất hiện ở giữa không trung, một chưởng chém xuống!

Nguy hiểm!

Cực kỳ nguy hiểm!

Đây là Cốc đại sư từ trước tới nay lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.

Nhưng tốc độ Trình Kiêu quá nhanh, ông ta vốn không kịp tránh né!

"Tránh không xong, chỉ có thể đón đỡ!"



A a a!

Liều mạng đi!

Cốc đại sư cũng là một quyền nghênh đón tiếp lấy.

Ầm!

Cả người Cốc đại sư bị nện bay rớt ra ngoài, sàn lôi đài đều bị nện ra một rãnh sâu hoắm.

Không chờ Cốc đại sư thở nổi, thanh âm nhàn nhạt của Trình Kiêu lại vang lên lần nữa.

"Đại đạo mười tám thức thức thứ hai, Phân Thủy Thức!"

Tốc độ Trình Kiêu nhanh đến cực hạn, nhưng tốc độ một quyền này lại rất chậm, tựa như một lão giả gần đất xa trời, run run rẩy rẩy đánh ra một quyền.

Cốc đại sư muốn chạy trốn ngay lập tức, mặc dù một quyền này rất chậm, nhưng ông ta lại cảm nhận được khí tức khủng bố hơn so với một quyền vừa nãy.

Thế nhưng là, khi Cốc đại sư dốc hết toàn lực muốn tránh đi một quyền này, Cốc đại sư mà lại thống khổ phát hiện, ông ta vốn trốn không thoát, ông ta đã bị một quyền này khóa chặt luôn.

Mắt thấy một quyền Trình Kiêu chậm rãi từ từ, đánh tới phía mình, giống như là thấy Tử thần từng bước một đến gần, loại thời khắc đứng trước tử vong kia, rất là tra tấn người.

Cốc đại sư bỗng nhiên nhắm mắt lại, hét lớn: "Ngừng, tôi nhận thua, tôi nhận thua!"

Dưới đài, tất cả mọi người thấy một màn này, tất cả đều khiếp sợ nói không ra lời.

Cốc đại sư vừa mới còn không ai bì nổi, hung uy ngập trời, vậy mà chủ động nhận thua!

Loại này chênh lệch to lớn, tất cả mọi người như rơi mộng cảnh, không thể tin được đây là sự thực.

Trình Kiêu dừng lại, đứng tại trước mặt Cốc đại sư, nhàn nhạt hỏi: "Nói cho tôi sư môn ông ở nơi nào?"

Trình Kiêu chuẩn bị àm một mẻ, khoẻ suốt đời, giải quyết triệt để cái tai hoạ Âm Thi Môn này, không thì sau này bọn họ sẽ trả thù không dứt.

Cốc đại sư rốt cục có cơ hội thở một ngụm, cái loại cảm giác vừa rồi này, còn đáng sợ hơn so cái chết!

"Sư môn của tôi ngay tại......"

"Ngay tại......"

Đột nhiên, tốc độ Cốc đại sư toàn lực bộc phát, hướng phía cửa chính phóng đi.

"Trình Thương Sinh, cậu chờ đây, Âm Thi Môn tôi sẽ không bỏ qua cậu!"

Không phải chứ? Cốc đại sư vậy mà chạy trốn!

Tất cả mọi người trừng to mắt, trợn mắt hốc mồm thấy một màn này.

Cốc đại sư hung uy ngập trời vậy mà chạy trốn, chạy trốn giống con chó!

Hàn Quốc Mạnh vội vàng đứng người lên, hô to một tiếng: "Đừng để ông ta chạy trốn, không thị hậu hoạn vô tận!"


Mã Tài cũng đứng lên, một mặt nóng nảy kêu lên: "Đúng vậy Anh Trình, ngàn vạn không thể thả hổ về núi!"


"Yên tâm, ông ta không chạy được đâu!"


Trình Kiêu nói câu này, hai tay bỗng nhiên vẽ một vòng tròn ở trước ngực, từng đạo quy tắc chi lực nhìn không thấy được triệu hoán mà đến, sau đó một quyền kình thiên.


Thanh âm nhàn nhạt vang lên lần nữa: "Đại đạo mười tám thức thức thứ ba, Lạc Tinh Chùy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK