Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 640

Cốc Sinh Ngọc lại khịt mũi coi thường việc này: “Hừ, khá khen cho một chàng thanh niên ngạo mạn, gia chủ nhà họ Cốc tôi còn chẳng dám nói ra cái lời ngông cuồng thế này! Tôi sẽ đợi xem cậu tự làm bản thân bẽ mặt như thế nào!”

Những đứng xem bên cạnh Trình Kiêu đều yên lặng, vì không ai nói gì cả nên bầu không khí yên ắng một cách kì lạ, âm thanh duy nhất là tiếng đọc tên huyệt đạo đều đặn của Tôn Đại Hải.

Nhưng đang đọc thì tốc độ của Tôn Đại Hải đột nhiên tăng nhanh, hơn nữa giọng còn run run như đang kích động vậy!

Cốc Sinh Ngọc bỗng thấy nghi ngờ nên liếc nhìn Trình Kiêu thông qua kẽ hở giữa đám người.

Hai tay Trình Kiêu như đang bay khiến người ta chỉ nhìn thấy một bóng mờ, mỗi khi anh đâm ngân châm vào trong huyệt đạo thì Tôn Đại Hải còn chưa đọc xong chữ cuối cùng trong tên huyệt đạo nữa.

“Hừ, này cậu, đâm bậy thì ai chả đâm được! Tôi không tin cậu đang bịt mắt mà có thể tìm đúng huyệt vị khoảng thời gian ngắn thế!”

Cốc Sinh Ngọc nói đúng, bởi dù là cao thủ châm cứu hàng đầu của các Trung y thế gia thì cũng không thể nào làm được.

Nhưng Trình Kiêu không phải bác sĩ, mà anh là người tu tiên.

Tôn Mạc và Lưu Tào Khang nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên thái độ nghi ngờ, họ chậm rãi đi qua đó kiểm tra.

Không lâu sau Tôn Đại Hải đã đọc xong.

Nhưng mọi người xung quanh vẫn yên lặng đến đáng sợ, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn Trình Kiêu như thể vừa phát hiện chuyện gì khó tin lắm.

“Bắt đầu kiểm tra đi!” Giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu vang lên.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn.

Phó hội trưởng Đường nhìn Tôn Đại Hải và nói: “Ông là trọng tài, ông đi kiểm tra đi!”

Tôn Đại Hải nhìn Cốc Sinh Ngọc và nói: “Cháu Cốc, cậu đi kiểm tra với tôi!”

“Được!” Cốc Sinh Ngọc cũng không khách sáo, anh ta sợ Tôn Đại Hải sẽ ăn gian.

Hai người cùng nhau kiểm tra, tổng ba ngươi cây ngân châm nhưng không có cây nào đâm sai vị trí cả.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau Cốc Sinh Ngọc mới hét lên: “Không thể nào!”

“Ăn gian, cậu ăn gian!”

Mọi người lạnh lùng nhìn anh ta như đang nhìn tên ngốc vậy, biết bao cặp mắt cùng nhìn, ngay cả anh ta cũng nhìn thì Trình Kiêu ăn gian kiểu gì?

Trình Kiêu tháo miếng vải bịt mắt màu đen xuống rồi nhìn Tôn Đại Hải: “Tuyên bố kết quả đi!”

Sắc mặt Tôn Đại Hải đầy kích động, ông phấn khích gật đầu: “Được!”

“Tổng ba mươi cây ngân châm, Trình Kiêu không đâm sai cây nào! Trình Kiêu chính là người thắng cuộc trong cuộc thi này!”

Mọi người trong sảnh lập tức bùng nổ.

“Không phải chứ, bịt mắt mà còn làm đúng hết! Má nó, chuyện thế này sao có thể xảy ra được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK