Nghiêm Thuỵ Văn ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì!”
“Lâm Ngọc, một vệ sĩ nho nhỏ của cô lại dám ra tay với tôi! Hai người các cậu, đánh cậu ta tàn phế cho tôi!” Nghiêm Thuỵ Văn quát lên với hai tên đàn em.
“Vâng!”
Hai tên đàn em lập tức đi về phía Trình Kiêu.
Nhưng đến nhanh, đi càng nhanh hơn!
Hai người cứ thế bị Trình Kiêu đánh bay.
Nghiêm Thuỵ Văn tỏ vẻ ngạc nhiên, không dám gây chuyện với Trình Kiêu nữa.
Nghiêm Thuỵ Văn nhìn Lâm Ngọc bằng nét mặt nặng nề: “Lâm Ngọc, cô được lắm, một tên vệ sĩ cũng dám phách lối như thế! Hôm nay nếu cô không nói chuyện rõ ràng với tôi thì tôi sẽ không đi đâu!”
Lâm Ngọc trừng Trình Kiêu, khẽ nói: “Cậu bốc đồng quá, đã quên trước đó tôi nói gì với cậu rồi sao? Tôi không nói gì thì cậu không được ra tay!”
Trình Kiêu nhún vai: “Xin lỗi, không nhịn được.”
Lâm Ngọc nhìn Nghiêm Thuỵ Văn, trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng muốn đi vào hội nghị thượng đỉnh nhỏ thì phải dựa vào anh ta.
Lâm Ngọc chỉ có thể giấu đi cảm giác đó, hạ mình nói: “Là tôi dạy dỗ không nghiêm khắc, tôi thay cậu ta xin lỗi anh.”
Nghiêm Thuỵ Văn cười đểu: “Xin lỗi? Vậy thì tìm một nơi xin lỗi tôi đàng hoàng đi! Nếu cô biểu hiện tốt, tôi có thể suy xét chuyện dẫn cô theo! Nếu không, cô cứ đợi vốn xoay vòng của Tập đoàn Đông Vương bị đứt đi!”
Lâm Ngọc hơi ngạc nhiên, cô ta lạnh lùng nói: “Nghiêm Thuỵ Văn, anh nói vậy là có ý gì?”
Nghiêm Thuỵ Văn cười châm chọc: “Cô đoán xem tôi có ý gì? Vương Đỗ Lan bất chấp sự phản đối của hội đồng quản trị, cố chấp mua lại miếng đất kia với giá cao, bây giờ vốn xoay vòng bị đứt, nếu Tập đoàn Đông Vương không thể kêu gọi được vốn thì sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.”
“Các cô cho rằng giấu đi tin tức này là người khác sẽ không biết sao?’
Lâm Ngọc nhìn những nhân viên tò mò ở xung quanh, bình tĩnh nói: “Nghiêm Thuỵ Văn, anh đừng có mà nói bậy nói bạ, đây rõ ràng là chuyện không đúng sự thật!”
Nghiêm Thuỵ Văn cười khẩy: “Vẫn không chịu thừa nhận? Được, vậy tôi hỏi cô, vì sao cô muốn đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ như thế? Chẳng phải là muốn kêu gọi vốn sao?”
Lâm Ngọc hừ lạnh: “Chuyện này không đến lượt anh xen vào, anh chỉ cần dẫn tôi đi là được.”
Cuối cùng Trình Kiêu cũng hiểu vì sao Lâm Ngọc muốn đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ, thì ra là vốn xoay vòng của Tập đoàn Đông Vương bị đứt, Lâm Ngọc muốn đến hội nghị thượng đỉnh nhỏ thử vận may.
Kiếp trước, anh không biết gì về chuyện Lâm Ngọc đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ, có lẽ là thất bại rồi.
Nghiêm Thuỵ Văn đi tới bên cạnh Lâm Ngọc, cười xấu xa nói: “Muốn tôi dẫn cô đi cũng được, nhưng cái này phải xem biểu hiện của trợ lý Lâm nữa!”
Dứt lời, Nghiêm Thuỵ Văn duỗi tay về phía lưng của Lâm Ngọc.
Chát!
Một tiếng tát mạnh vang lên, Nghiêm Thuỵ Văn bị đánh ngã lên sofa, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Hai cô gái lễ tân xinh đẹp lập tức sững sờ, giật mình đến mức tài liệu trong tay rơi hết xuống đất.
Không ngờ anh dám đánh con trai của Nghiêm đổng!
Lâm Ngọc cũng không khỏi hoảng hốt mắng: “Trình Kiêu, cậu bốc đồng quá!”
Trình Kiêu tỏ vẻ sao cũng được nhún vai: “Xin lỗi, anh ta quá vô liêm sỉ, tôi thật sự không kiềm chế được.”
Nghiêm Thuỵ Văn lấy điện thoại ra soi mặt mình, thấy năm dấu ngón tay đỏ như máu trên mặt, anh ta suýt bật khóc.
“Cái tên khốn kiếp này, không ngờ cậu lại dám đánh tôi, cậu dám đánh bản thiếu gia ư, tôi muốn lột da cậu!”
Nghiêm Thuỵ Văn như nổi điên lao về phía Trình Kiêu, giống như đúc một người phụ nữ đánh đá muốn cào lên mặt Trình Kiêu.
Chát!
Lại một tiếng tát vang dội xuất hiện!
Nghiêm Thuỵ Văn ngã bay ra ngoài, đụng đổ cả ghế sofa.
Trình Kiêu cười nhạt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật: “Lần này cân đối rồi đấy.”
Phụt!
Cô gái lễ tân vừa uống một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh lập tức phun ra.
Nghiêm Thuỵ Văn sắp nổi điên, anh ta không ngờ rằng một vệ sĩ lại dám tát vào mặt anh ta!
Hơn nữa còn là hai bạt tai liên tiếp!
“Cậu dám đánh tôi! Ranh con, không ngờ cậu lại dám đánh tôi…” Nghiêm Thuỵ Văn như bị điên, không ngừng lặp lại những lời này, đến tận lúc này, anh ta vẫn không dám tin rằng một vệ sĩ của Lâm Ngọc lại dám đánh anh ta.
Trình Kiêu nhìn Nghiêm Thuỵ Văn với ánh mắt kỳ thị, hờ hững nói hai chữ: “Đồ ngu.”
“Tôi đánh anh đấy thì sao?”
Trong lồng ngực Nghiêm Thuỵ Văn như bị lửa giận bao phủ, chỉ muốn đốt toàn bộ Tập đoàn Đông Vương thành tro bụi.
Nhưng anh ta cũng không dám sỉ nhục Trình Kiêu nữa.
“Lâm Ngọc, cô chết chắc, cô chết chắc rồi! Cô xúi giục vệ sĩ của cô đánh tôi. Không phải cô muốn gọi vốn đầu tư à? Bây giờ tôi sẽ bảo ba tôi rút vốn, tôi muốn thấy Tập đoàn Đông Vương phá sản! Tôi muốn thấy cô quỳ xuống cầu xin tôi!”
Nghiêm Thuỵ Văn hét lên, miệng vẫn còn có máu chảy ra, nét mặt vô cùng dữ tợn.
“Hai người đợi đó cho tôi!” Nghiêm Thuỵ Văn chỉ vào Trình Kiêu và Lâm Ngọc, hung ác uy hiếp.
“Tôi thấy anh thiếu đòn đúng không.” Trình Kiêu giơ tay lên, Nghiêm Thuỵ Văn sợ đến mức run rẩy, vội vàng chạy trốn.
Lâm Ngọc sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, cậu đúng là quá đáng, cậu có biết cậu đã phá hoại chuyện lớn của tôi rồi không!”
Trình Kiêu không để tâm cười khẽ: “Xin lỗi, tôi không ngờ anh ta nhát gan thế, tôi chỉ hù doạ một tí mà anh ta đã chạy mất rồi!”
Lâm Ngọc chợt như mất đi tất cả sức lực, buồn rầu ngồi xuống sofa.
“Tôi cảm thấy chị không cần đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ gì đó, sẽ không có kết quả đâu. Nghiêm Thuỵ Văn chỉ muốn lợi dụng cơ hội uy hiếp chị, sàm sỡ chị mà thôi.” Thấy Lâm Ngọc sa sút tinh thần, Trình Kiêu hơi không đành lòng, cất tiếng an ủi.
Lâm Ngọc thở dài: “Đương nhiên tôi biết ý đồ của Nghiêm Thuỵ Văn, không phải tôi muốn lợi dụng nó để tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ sao?”
“Bây giờ cậu phá hoại tất cả mọi chuyện rồi, sớm biết như thế tôi đã không cho cậu đi theo.”
“Hơn nữa một khi Đổng sự Nghiêm rút vốn, Chủ tịch hội đồng quản trị sẽ đối mặt với nguy cơ càng lớn hơn, tôi chẳng những không thể giúp đỡ mà còn gây thêm rắc rối? Ha ha…”
“Đều tại cậu! Tôi đã nói với cậu là không có lệnh của tôi thì không được hành động thiếu suy nghĩ rồi, nhưng cậu lại không chịu nghe!”
Trình Kiêu hơi lúng túng, dù anh biết trước lần này Lâm Ngọc đi tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ sẽ có kết quả hay không, nhưng anh lại không thể nói ra. Cũng không thể nói với Lâm Ngọc rằng anh là nhà tiên tri được!”
Hơn nữa muốn anh đứng nhìn chị Lâm Ngọc bị sỉ nhục, đương nhiên là không được rồi.
Có điều rõ ràng những gì Lâm Ngọc lo lắng là dư thừa.
Nhà họ Nghiêm có quá nhiều âm mưu, bọn họ muốn nịnh hót nhà họ Tống trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, lật đổ Tập đoàn Đông Vương, sao có thể rút vốn trong giai đoạn quan trọng như thế được?
Hơn nữa theo hiểu biết của Trình Kiêu với ông già xảo trá Nghiêm Đạo Minh kia, thì chẳng những ông ta sẽ không rút vốn, mà ngược lại còn sẽ ra vẻ hết sức lo sợ để Lâm Ngọc lơ là.
“Chị yên tâm, tôi dám đảm bảo nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ không rút vốn. Vả lại, không bao lâu nữa, người này sẽ quay lại tìm chị.” Trình Kiêu nói với vẻ tự tin.
Lâm Ngọc cười lạnh lùng, không tin lời của Trình Kiêu.
Cô hiểu rõ tính cách của Nghiêm Thuỵ Văn, Trình Kiêu đánh anh ta hai bạt tai, nếu anh ta chịu bỏ qua, thì anh ta đã không phải là Nghiêm Thuỵ Văn rồi.
Có điều Lâm Ngọc cũng không tranh cãi với Trình Kiêu, bây giờ có tranh cãi cũng đã muộn.
“Được rồi, cậu bị sa thải. Tiền lương hôm nay tôi đã chuyển, cậu đi đi!” Lâm Ngọc lạnh lùng nói.
Trình Kiêu cười nói: “Tôi mới làm được có một ngày đã bị sa thải rồi ư? Chị phải bồi thường cho tôi tiền tổn thất tinh thần!”
Thấy chị Lâm Ngọc luôn nghiêm chỉnh trước mặt anh kiếp trước, Trình Kiêu luôn không nhịn được muốn trêu cô.
Lâm Ngọc trừng anh, lạnh lùng nói: “Cậu phá hỏng chuyện lớn của tôi, tôi không đòi cậu bồi thường thì thôi, cậu còn mặt mũi muốn tôi bồi thường tiền tổn thất tinh thần à!”
“Mau đi đi! Nếu Nghiêm Thuỵ Văn dẫn người đến gây chuyện với cậu thì tôi không bảo vệ được cậu đâu.”
Trình Kiêu thầm nói trong lòng, “Chị Lâm Ngọc vẫn hiền lành như thế, thà rằng bản thân đứng trong tình thế nguy hiểm cũng không muốn liên lụy đến người khác.”
Đuổi việc anh thật ra là đang bảo vệ anh. Hơn nữa vệ sĩ là anh còn rất không nghe lời, phá hoại chuyện lớn của chủ, chủ không đòi bồi thường đã là tốt bụng lắm rồi.