Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Vũ Hàm nghiến răng, lời nói này của Trình Kiêu hoàn toàn không có chút sơ hở nào cả.

“Vậy bây giờ tôi phân công nhiệm vụ cho hai người một lần nữa, đi lau chỗ kia.”

Lúc này Trình Kiêu trả lời càng dứt khoát hơn: “Không đi.”

Nói xong, anh dựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để tâm đến Vương Vũ Hàm.

Tảng Đá nhìn thoáng qua Vương Vũ Hàm, sau đó lại nhìn Trình Kiêu, không biết phải làm sao.

“Được, Trình Kiêu, cậu chờ đó cho tôi!” Vương Vũ Hàm tức giận rời đi.

Dọn vệ sinh xong, Trình Kiêu hoàn toàn không để tâm đến chuyện khi nãy.

Tiết học võ bắt đầu, giáo viên cũng đến.


Học sinh chia làm hai hàng, ngồi đối mặt nhau, ở giữa là một khoảng đất rộng lớn.

Tiết học võ của Viện điện ảnh và truyền hình chủ yếu là dạy để biểu diễn, đa số là các động tác võ thuật đẹp.

Nhưng giáo viên dạy võ mới đến lại không cho là như thế.

Ông ta yêu cầu mỗi học sinh đều phải chú trọng thực chiến, nếu chỉ vì biểu diễn mà đi học võ thì học cũng chẳng đâu vào đâu.

Hơn nữa, đó cũng là sỉ nhục võ thuật.

Cho nên trong lúc học, giáo viên cũng sẽ bắt học sinh tiến hành đối kháng thực chiến.

Lúc đầu chỉ là đối kháng đơn giản, nhưng lâu dần, nó đã bị biến chất.

Có vài người bắt đầu lợi dụng tiết học võ để đánh người mình ghét.


Dần dà, những học sinh không giỏi võ sẽ gặp xui xẻo.

Dù giáo viên cũng nhìn ra lúc đối kháng thực chiến có người muốn dùng việc công trả thù riêng, nhưng ông ta cũng không ngăn cản.

Theo như lời của giáo viên thì có áp lực mới có động lực.

Như thế, những bạn học không coi trọng tiết học võ sẽ vì sợ bị đánh mà cố gắng học tập.

Có thể nói là cách này thật sự khiến trình độ võ thuật của các học sinh nâng lên một tầm cao mới, năng lực thực chiến cũng được nâng cao.

Đầu tiên, giáo viên giảng dạy một đống lý thuyết, sau đó tuyên bố bắt đầu đối kháng thực chiến.

“Học trò Cố Tu Nhiễm, em mở đầu đi, tìm một bạn học để biểu diễn cùng cho mọi người xem.” Giáo viên nhìn thanh niên đẹp trai, vóc người thon dài đang ngồi ở vị trí đầu, vui vẻ nói.

Cố Tu Nhiễm là người có trình độ võ thuật tốt nhất trong tất cả mọi người.

Cố Tu Nhiễm đứng dậy, đi tới bãi đất trống ở giữa, sắc mặt lạnh lùng. Khí thế kiêu ngạo người lạ chớ đến gần kia khiến mọi người cảm thấy áp lực.

Nhưng sự kiêu căng đó xuất hiện trên người Cố Tu Nhiễm lại khiến người ta cảm thấy vô cùng hợp lý.

Giống như là anh ta vốn nên kiêu ngạo như thế.



“Đẹp trai quá đi! Không hổ là hotboy của chúng ta!” Trong mắt một vài nữ sinh đều hiện lên hình trái tim.

“Liễu Tinh, cậu đến đối kháng với tôi!” Cố Tu Nhiễm nói với một nam sinh cường tráng bên tay phải.

Liễu Tinh lập tức vui mừng đứng dậy, đi tới giữa.

“Anh Cố, xin nương tay!” Liễu Tinh cười nói.

Liễu Tinh này là đàn em của Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm muốn giữ hình tượng cao quý trước mặt mọi người, Liễu Tinh chính là con chó cắn người mà anh ta nuôi.

“Liễu Tinh, em thiếu đòn đúng không? Nói nhảm gì đó, mau nhanh lên.” Giáo viên quát mắng.

“Vâng thưa thầy!” Liễu Tinh khẽ run rẩy.

“Chú ý!” Cố Tu Nhiễm vào thế, đấm thẳng tới một phát.

Cú đấm này như có gió, thật sự có chút sức lực, ở trong đám sinh viên này đã xem như rất giỏi rồi.

Liễu Tinh lập tức tránh né, quên sạch lý thuyết giáo viên vừa dạy khi nãy.

Có điều dường như Cố Tu Nhiễm đã đoán trước được, lập tức đấm tiếp một phát.

Liễu Tinh không kịp tránh né, chỉ có thể đỡ đòn.

“Ui da!” Liễu Tinh hét lên một tiếng, anh ta không mạnh bằng Cố Tu Nhiễm, bị cú đấm này đánh đến mức miệng không còn cảm giác.

Mấy nữ sinh bắt đầu bàn luận: “Wow, cậu Cố quá đỉnh, cú đấm khi nãy ngầu quá!”

“Ngầu cũng không liên quan đến cậu, người trong mộng của cậu Cố người ta là Y đại hoa khôi!” Nữ sinh bên cạnh ghen tỵ nói.

Vương Vũ Hàm ngồi bên cạnh nữ sinh kia xụ mặt, nhưng ánh mắt nhìn về phía cậu Cố lại vô cùng dịu dàng, tràn đầy sự mến mộ.

“Hai người các cậu đừng có nói nhảm, ai nói với các cậu cậu Cố thích Y Linh vậy!”

Hai nữ sinh kia bĩu môi không nói gì, dù là ai cũng có thể nhìn ra Vương Vũ Hàm đang ghen.

Trên chỗ đất trống, Cố Tu Nhiễm lạnh lùng quát to: “Cậu đánh tôi đi!”

Liễu Tinh nghiêm túc nói: “Anh Cố, cẩn thận!”

Liễu Tinh đấm thẳng một phát về phía mặt Cố Tu Nhiễm, cú đấm cũng mang theo gió, rõ ràng năng lực thực chiến của Liễu Tinh này cũng rất mạnh.

Có điều khi cú đấm của Liễu Tinh sắp đến gần Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta, sau đó ném qua vai, đè Liễu Tinh xuống đất.

“Hay!”

Giáo viên hét to, vỗ tay thật mạnh cho Cố Tu Nhiễm.

Xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Giáo viên nói: “Đây là cách mượn lực tấn công tôi vừa nói đến, Cố Tu Nhiễm sử dụng rất tốt!”



“Tiếp theo, mọi người bắt đầu tự do khiêu chiến!”

Cố Tu Nhiễm đi xuống, nhưng Liễu Tinh vẫn đứng bên trên.

Liễu Tinh cười xấu xa đảo mắt nhìn mọi người, rõ ràng là chuẩn bị dùng việc công báo thù riêng.

Mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của Liễu Tinh thì vội cúi đầu, sợ bị anh ta chọn.

Dù sao thực lực của Liễu Tinh cũng là một trong mười người mạnh nhất được công nhận.

Trương Tư Tổ ở bên cạnh Trình Kiêu khẽ nói: “Hâm mộ Cố Tu Nhiễm quá, đẹp trai, gia thế tốt, học còn giỏi, quá hoàn mỹ!”

“Nhưng Liễu Tinh này cũng không tốt lành gì, cậu tuyệt đối phải cẩn thận!”

Vương Vũ Hàm ở đối diện cười lạnh lùng, đồ học võ rộng thùng thình cũng không thể che đi bộ ngực to của cô ta.

“Trình Kiêu, Lý Lưu Thành, hai người dám cãi lại tôi trước mặt mọi người, khiến tôi mất mặt, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Liễu Tinh chậm rãi đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở một nam sinh đang cúi đầu.

“Cậu đi, Lý Lưu Thành!” Liễu Tinh nói.

“Tôi!” Tảng Đá chỉ vào mình, không ngờ Liễu Tinh lại chọn anh ta.

Bình thường Tảng Đá rất khiêm tốn, hơn nữa cũng không có thiên phú võ thuật. Với thực lực của Liễu Tinh, chọn Tảng Đá chỉ sẽ hạ thấp giá trị của anh ta.

“Đúng, là cậu đó! Lên đây!” Liễu Tinh khinh thường ngoắc tay với Tảng Đá, thái độ vô cùng phách lối.

Trương Tư Tổ hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Sao có thể! Sao Liễu Tinh lại chọn Tảng Đá! Vô lý quá!”

Liễu Tinh giống như một con voi, còn Tảng Đá là một con kiến, thử hỏi, sao một con voi lại đi chủ động khiêu chiến một con kiến được?

Thắng thua cũng không có tác dụng gì.

Trình Kiêu đảo mắt nhìn về phía một ánh mắt đang oán hận nhìn bọn họ, Vương Vũ Hàm đang cười chế giễu, thấy Trình Kiêu nhìn về phía cô ta thì càng tỏ vẻ đắc ý hơn.

“Trình Kiêu, chắc chắn là vì trước đó các cậu đắc tội Vương Vũ Hàm, Liễu Tinh vì muốn Vương Vũ Hàm vui vẻ nên cố ý trả thù các cậu!” Trương Tư Tổ nghiêm túc nói.

Anh ta phân tích rất đúng, nhưng Trình Kiêu đã đoán được từ lâu rồi.

“Tảng Đá thì không sao, không đánh lại cậu ấy sẽ chủ động chịu thua, quá lắm là mất mặt chút thôi. Hơn nữa Tảng Đá vốn không có thể diện gì.”

“Nhưng cậu tuyệt đối đừng cố chấp, không đánh lại thì cũng phải chịu thua. Nếu không, chắc chắn Liễu Tinh sẽ lợi dụng cơ hội để trả thù cậu!” Trương Tư Tổ nghiêm túc dặn dò.

“Tớ biết rồi.” Trình Kiêu hờ hững nói, tỏ vẻ chẳng hề để tâm.


Trương Tư Tổ không biết làm sao, e rằng Trình Kiêu cũng không nghe lọt tai những gì anh ta nói.


Mấy bạn học bàn tán xôn xao, đa số đều đoán ra nguyên nhân, đều hả hê nhìn Tảng Đá và Trình Kiêu.


Tảng Đá cúi đầu, lúc đi vào sân, anh ta vẫn đang tính toán nên chịu thua vào lúc nào thì hợp lý.


“Bạn học, mời!” Liễu Tinh chắp tay chào, trên khoé miệng còn vương ý cười xấu xa.\u0003\u0003\u0003

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK