Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 639

Tuy y thuật của Trình Kiêu không tệ, nhưng anh có thể thắng sao?

“Đều vì Trình Kiêu ngông cuồng ngạo mạn, nếu anh ta chọn cách thi đấu, nói không chừng còn có hy vọng thắng!”

“Mình vốn nên đoán ra được chắc chắn Trình Kiêu không thật lòng giúp mình. Lúc trước mình sỉ nhục anh ta như thế, bây giờ anh ta đang muốn trả thù mình.”

Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu rồi cười lạnh đắc ý nói: “Này, đến lượt cậu rồi đấy!”

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung hết lên người Trình Kiêu.

Ninh Lan lo lắng nói: “Tiểu Kiêu, cố lên con!”

“Dạ.” Trình Kiêu gật đầu.

Trình Kiêu chậm rãi tiến lên rồi nhìn tượng đồng đó.

“Cách thi đấu này quá đơn giản, đúng là đang hạ thấp trí thông minh của tôi!”

Cốc Sinh Ngọc đang rất đắc ý bỗng sầm mặt lại rồi hét: “Cậu, cậu nói gì?”

Trình Kiêu không để ý anh ta. Anh xé một mảnh vải đen từ trên chiếc bàn bên cạnh rồi bịt mắt mình lại.

“Tôi bịt mắt chơi với anh. Nếu anh thua thì lập tức cút khỏi đây.”

Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

“Trình Thần Y, cậu phải bình tĩnh, giờ không phải là lúc làm hành xử theo cảm tính!” Bây giờ cả Ninh Cát Sơn cũng không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.

Đùa đấy à, có mở to cả hai con mắt cũng chưa chắc tìm ra huyệt đạo trên người đồng đó. Thế mà Trình Kiêu lại muốn bịt mắt, đây là chuyện không thể nào làm được!

“Đúng thế đó Trình Thần Y, chỉ cần thắng là được, không cần phải nổi giận vì cậu ta!” Một bác sĩ nổi tiếng của thủ đô cũng khuyên nhủ.

Lục Thần Y cũng nhẹ giọng khuyên: “Trình Thần Y, trên người đồng Trinh Quán đó có tổng cộng 360 huyệt đạo. Mỗi một huyệt đạo lại chỉ to như cây kim châm cứu thôi, có mấy huyệt còn dính vào nhau nữa. Cậu đừng có lơ là!”

Tôn Đại Hải cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng giờ ông đang là trọng tài nên không tiện khuyên. Nhưng Tôn Đại Hải cũng lo sốt vó rồi, Trình Kiêu làm thế có khác gì làm liều đâu!

Huyệt đạo nhỏ như thế, nếu bịt mắt thì làm sao mà tìm ra?

Trước lời khuyên của mọi người, Trình Kiểu chỉ cười mỉm: “Yên tâm, tôi có chừng mực.”

Hai tay Tôn Mạc siết quả đấm, tức đến mức sắc mặt đen thui. Trong lòng cô ta đã nhận định là Trình Kiêu không hề muốn giúp cô ta, mà chỉ là nhân cơ hội để trả thù cô ta.

Cô ta cũng muốn khuyên Trình Kiêu, nhưng lại sợ mình vừa nói ra thì chuyện lại trái ngược với ý định của mình.

Trong lòng Tôn Mạc hơi hối hận, nếu biết trước thì ban nãy đã không ra sức đắc tội Trình Kiêu rồi.

“Bắt đầu.” Trình Kiêu bịt mắt lạnh nhạt nói.

Tôn Đại Hải cũng bất lực, nhưng ông ta cũng không thay đổi được gì.

“Huyệt phượng phủ, huyệt u tuyền…” Tôn Đại Hải bắt đầu đọc.

Mọi người đều mở to mắt và nín thở để nhìn chăm chú lên hai bàn tay của Trình Kiêu.

Tuy rằng rõ ràng họ chẳng ôm hi vọng gì với Trình Kiêu cả, nhưng họ vẫn mong sẽ có kì tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK