Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 635

Tôn Mạc gật đầu, sau đó nhìn về phía Cốc Sinh Ngọc: “Anh có ý kiến gì về việc ba tiền bối làm trọng tài không?”

Cốc Sinh Ngọc cười khinh thường: “Ai làm trọng tài cũng không thành vấn đề, dù sao chắc chắn cô cũng sẽ thua.”

Tôn Mạc sa sầm mặt: “Nếu anh không có ý kiến, vì lý do công bằng, anh được chọn ngẫu nhiên ba người ở đây, chúng ta bắt đầu chẩn đoán!”

“Không cần, cô cứ chọn đi.” Cốc Sinh Ngọc cười trêu đùa.

Tôn Mạc lạnh lùng nói: “Tôi cũng không muốn chiếm lợi thế như vậy.”

Cô ta xoay người nói với Tôn Đại Hải: “Ba, phiền ba giúp chúng con chọn ra ba người!”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Được.”

Ông ta tuỳ tiện chọn ba người, nhưng ông ta vẫn sử dụng một chút thủ đoạn.

Y thuật của Tôn Mạc là do ông ta dạy, cho nên người ông ta chọn đều đã được ông ta quan sát. Triệu chứng của ba người này đều là chứng bệnh Tôn Mạc quen thuộc nhất.

Tiếc là Tôn Mạc vẫn thua thê thảm.

Những bác sĩ bình thường này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi gốc gác của một thế gia trung y.

Cốc Sinh Ngọc chỉ bắt mạch đơn giản đã chẩn đoán được mấy bệnh ẩn trong người ba người này.

Còn Tôn Mạc gần như dùng hết tất cả kỹ năng cũng chỉ chẩn đoán được bệnh bên ngoài của ba người.

Cốc Sinh Ngọc cười khinh thường: “Ba vị trọng tài, thắng thua thế nào?”

Ba người Phó hội trưởng Đường, Lục Thần Y và ông Dương đều im lặng, kết quả thế này hoàn toàn không cần có trọng tài, dù là một người ngoài ngành cũng có thể đoán ra được ai thắng ai thua.

Phó hội trưởng Đường cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, Cốc Sinh Ngọc thắng!”

“Chú Tôn, thực hiện lời hứa đi!” Cốc Sinh Ngọc cười đắc ý nói.

Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, hai tay run rẩy, cô ta không ngờ y thuật của thế gia trung y lại lợi hại đến thế!

Tôn Đại Hải tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông ta nói với Tôn Mạc: “Mạc Mạc, con…”

Tôn Đại Hải thật sự không nói nên lời, ngay cả ông ta cũng cảm thấy chuyện thế này chẳng khác nào một trò đùa.

Nếu ông ta vẫn còn ở nhà họ Tôn, thì đương nhiên ông ta sẽ tuân thủ cá cược, nhưng ông ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Tôn mấy chục năm rồi, tại sao ông ta còn phải đánh cược vì nhà họ Tôn?

Nhưng bây giờ Tôn Mạc đã thua, dù ông ta muốn chối cũng không được. Hơn nữa, Cốc Sinh Ngọc sẽ không để ông ta trở mặt!

Dường như Tôn Mạc đã đoán được chuyện sắp diễn ra, sắc mặt cô ta tái mét, người lắc lư, có cảm giác sắp ngất đi.

Lưu Tào Khang ở bên cạnh cũng sa sầm mặt.

Dù anh ta có thể không để ý chuyện Tôn Mạc từng kết hôn với Trình Kiêu, nhưng anh ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tôn Mạc đi cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh ta.

“Tôn Mạc, nếu em dám đi cùng người đàn ông này, thì em đừng trách anh không niệm tình.” Lưu Tào Khang nói với giọng điệu nặng nề.

Tôn Mạc vội vàng giải thích: “Anh Tào Khang, anh yên tâm, dù có chết, em cũng sẽ không đi cùng anh ta!”

Dù là ai cũng có thể nghe ra những lời này của Tôn Mạc là có ý muốn liều mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK