Nghiêm Thụy Văn đứng phía sau cậu Phúc, nhìn Trình Kiêu với biểu cảm vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Cậu Lý nghênh ngang đi đến trước mặt Trình Kiêu, cười lạnh, nói: “Tên nhóc, không phải cậu biết đánh à? Lần này, tôi đặc biệt tìm cao thủ đến, để cậu biết cái gì gọi là người giỏi, còn có người giỏi hơn!”
“Bác Chu, ra đi!”
Một ông lão mặc đồ giản dị màu đen trả lời, bước ra, mặt khinh bỉ nhìn Trình Kiêu.
“Cậu Lý, cậu bảo tôi đến đây là để đối phó với một thằng nhóc trói gà không chặt à?”
Cậu Lý khiêm tốn, cung kính nói: “Bác Chu, ông đừng khinh thường cậu ta, một mình cậu ta có thể nhẹ nhàng đánh ngã sáu tên đàn em của Nghiêm Thụy Văn đó, thực lực hẳn là rất mạnh!”
Bác Chu đưa mắt nhìn Trình Kiêu và Tô Lương Tử, không hề cảm thấy một chút chân khí nào trên người cả hai.
“Cho dù họ có thể đánh nhau, thì cũng chỉ là một người bình thường hơi lợi hại mà thôi. Cậu khổ sở cầu xin ba cậu gọi tôi đến đây, là để tôi đối phó với hai tên rác rưởi này?”
“Đúng là vớ vẩn mà!” Bác Chu tự cho mình chức cao vọng trọng. Ông ta vốn là vệ sỹ của ba cậu Lý, ở bên cạnh và được tôn trọng, vì vậy cho dù là đối với cậu Lý, ông ta cũng không hề khách sáo.
Bị bác Chu quát mắng, cậu Lý trước nay vẫn rất ngạo mạn lại không dám nổi giận, ngược lại nịnh nọt cười nói: “Bác Chu, tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy, nói cũng nhiều như thế mới mượn được ông từ chỗ ba tôi, ông đừng khiến tôi thất vọng chứ!”
Bác Chu trừng mắt nhìn cậu Lý, tiến lên một bước, chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trước mặt Trình Kiêu.
“Tên nhóc, mặc dù bảo tôi đến đối phó với cậu thì có thắng cũng không vẻ vang gì lắm, nhưng ai bảo cậu đắc tội với cậu chủ nhà tôi?”
“Tôi cho cậu hai con đường. Thứ nhất, quỳ xuống dập đầu xin cậu chủ nhà tôi tha mạng. Thứ hai, tôi đánh cho cậu phải dập đầu xin tha!”
“Cậu chọn một con đường đi!” Bác Chu hếch mũi, nói, vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không coi Trình Kiêu và Tô Lương Tử ra gì.
Cậu Lý đứng bên cạnh, mặt hớn hở nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tên nhóc, cậu điên cuồng tiếp đi, Bác Chu đã ra tay thì cậu cứ đợi dập đầu trước tôi xin tha mạng đi! Haha…”
Đám người cậu Trần cũng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, đợi xem kịch hay của Trình Kiêu.
Trình Kiêu đã sớm phát hiện sự tồn tại của Bác Chu, là một võ giả vừa vào Tiên Thiên.
Có lẽ cũng chính vì gần đây ông ta gia nhập Tiên Thiên, cho nên thái độ trở nên kiêu căng hơn, không coi ai ra gì.
Trình Kiêu nhìn bác Chu, thản nhiên nói: “Tôi cũng cho ông hai con đường. Thứ nhất, ông bò từ đây ra ngoài. Thứ hai, tôi đánh cho ông phải bò ra ngoài.”
“Ông chọn đường nào?”
Hôm nay là Hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, các ông chủ, đại gia ở Trung Châu và các tỉnh lân cận đều tề tựu về đây. Phía nhà nước cũng có không ít người đến. Không phải vì bất đắc dĩ, Trình Kiêu cũng không muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Thế nhưng, cái này chỉ đối với người bình thường. Còn đối với võ giả dám đến khiêu chiến, Trình Kiêu chắc chắn sẽ không nhẹ tay.
“Tên nhóc, trước mặt bác Chu mà cậu lại dám ngông cuồng như vậy, người hoàn toàn không biết bác Chu lợi hại như thế nào mà!” Cậu Lý lớn tiếng, cười lạnh.
Bác Chu cũng rất tức giận, ông ta cảm thấy mình đã có lòng từ bi, nhưng không ngờ, tên nhóc này lại không biết cảm kích như vậy!
Hơn nữa, còn dám sỉ nhục ông ta!
Từ khi đi theo ông chủ Lý đến nay, Bác Chu vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Cho dù là địch, cũng bị ông ta dễ dàng đánh bại, chưa từng bị sỉ nhục như thế này?
“Tên nhóc, đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại tự tìm đường chết!”
Tô Lương Tử nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng bên ngoài xem đột nhiên đi lên một bước, trừng mắt nhìn bác Chu, lạnh lùng nói: “Giết gà mà lại dùng dao mổ trâu? Một võ giả thấp kém vừa mới vào Tiên Thiên mà cũng dám càn rỡ ở đây ư?”
“Đối phó với ông, dùng hai chiêu là coi như tôi thua!”
Bây giờ, Tô Lương Tử đã là Tông sư tiểu thành, nhưng vì tu luyện công pháp do Trình Kiêu truyền dạy, cho nên thực lực thật sự sánh ngang với Tông sư đại thành của võ giả bình thường!
Cho nên, thái độ của Tô Lương Tử còn kiêu ngạo hơn cả bác Chu!
“Ta phải giết chết mi!” Bác Chu phẫn nộ gào lên một tiếng, dùng hết tất cả tu vi, tung nắm đấm về phía Tô Lương Tử.
Trong mắt người thường, thực lực của võ giả Tiên Thiên quả thật đã rất kinh khủng.
Cú đấm này của bác Chu mang theo tiếng gió, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người xung quanh kinh hoàng khiếp sợ.
“Cậu Lý, bác Chu bên cạnh ba cậu cũng mạnh thật đấy! Quả đúng là cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết võ hiệp mà!” Một cậu ấm ngưỡng mộ, nói.
“Trời ơi, ba cậu tìm được cao thủ này ở đâu thế? Cú đấm này của ông ta có thể đấm chết một con voi đó! Trở về, tôi chắc chắn cũng phải bảo ba mình tìm một người như vậy, lợi hại quá đi!”
Các cậu ấm đều ngạc nhiên và ngưỡng mộ, trong ánh mắt nhìn bác Chu tràn đầy kinh ngạc!
Cậu Lý đã thỏa mãn lòng hư vinh. Mặc dù anh ta mượn bác Chu đến là để đối phó với Trình Kiêu, nhưng cũng là để khoe khoang trước mặt tất cả mọi người.
Gia thế của những cậu ấm này cũng không kém bao nhiêu, nhưng trong lòng mọi người, làm gì có ai mà không muốn chèn ép người khác chứ? Ở những mặt khác, cậu Lý có thể không làm được, cho nên mới muốn ra tay từ vệ sĩ của ba mình.
Thật giống mấy đứa nhóc ganh đua với nhau, một đứa trong số đó lấy đồ chơi mới mua ra, để những đứa còn lại ngưỡng mộ.
Từ đó, thỏa mãn lòng hư vinh của chính mình.
Lúc này, lòng hư vinh của cậu Lý quả thật đã được thỏa mãn. Thực lực Bác Chu thể hiện quá mạnh!
Nhìn bác Chu dùng hết sức tung ra cú đấm này, Trình Kiêu thản nhiên nói: “Chuyện trong giới võ đạo, đương nhiên phải dùng quy tắc trong giới để giải quyết, đi thôi!”
“Rõ!” Tô Lương Tử đang đợi câu nói này, nếu không, ông ta vẫn không dám ra tay hết sức!
Tô Lương Tử đón lấy cú đấm của bác Chu, cũng tung một cú đấm lên, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Rắc rắc!
Năm ngón tay của bác Chu bị gãy hết, cổ tay cũng bị một lực lớn bẻ gãy, máu chảy như mưa.
“Tông sư hóa cảnh!” Bác Chu co quắp trên mặt đất, biểu cảm kinh hãi.
Đám người cậu Lý cũng ngây ngốc, dường như không dám tin Bác Chu đã bị đánh bại!
“Bác Chu, bác Chu, ông làm sao thế?” Cậu Lý sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, chạy đến bên cạnh bác Chu, căng thẳng hỏi.
“Cậu chủ, cậu phải cẩn thận, tôi đến bệnh viện xử lý vết thương trước!” Bác Chu sợ hãi nhìn Tô Lương Tử, hoảng loạn chạy trốn.
Không thể bôi nhọ Tông sư được!
Vậy mà ban nãy, ông ta lại sỉ nhục một Tông sư!
Bác Chu sợ đến nỗi, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng không là gì so với nỗi đau khi bị gãy tay và sự hoảng sợ trong lòng.
Nhìn bác Chu hoảng hốt rời đi, vẻ mặt của các cậu ấm trở nên vô cùng khó coi.
Đặc biệt là cậu Lý.
Ban nãy còn đợi Trình Kiêu bị bác Chu đánh cho phải dập đầu xin tha mạng, nháy mắt một cái, chỗ dựa lớn nhất của anh ta là bác Chu lại bị đấm gãy tay.
“Còn ai nữa không?” Tô Lương Tử liếc nhìn đám cậu ấm, dọa họ cùng lùi về sau hai bước, sau đó chật vật cúi đầu.
Bác Chu lợi hại như vậy lại bị một ông lão ăn mặc kỳ quặc dùng một đấm đánh bại, họ nào dám lỗ mãng chứ?
Thế nhưng, cậu Lý lại không cách nào chấp nhận sự thật này.
Ban nãy, mọi người đều ngưỡng mộ anh ta, khiến anh ta thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bác Chu bị đánh bại, cậu Lý còn chưa kịp hưởng thụ lòng hư vinh này nốt.
“Ông chính là Trình đại sư à? Hừ, không ngờ ông lại coi trọng tên nhóc này như vậy, lại còn đích thân bảo vệ hắn!”
Tô Lương Tử nghi ngờ, khó hiểu nhìn Trình Kiêu. Ông ta không tham gia Hội nghị thượng đỉnh, nên không biết khi đó, đám người cậu Lý đều hiểu nhầm Trình Kiêu là đồ đệ của Trình đại sư.
Trình Kiêu nhìn sang Tô Lương Tử, thản nhiên nói: “Họ coi ông là Trình đại sư, còn tôi thì là đồ đệ của ông.”
Phì!
Tô Lương Tử suýt bị nghẹn chết bởi chính nước miếng của mình!
Đang muốn xin Trình Kiêu tha tội, nhưng lại bị anh dùng ánh mắt ngăn cản.
Tô Lương Tử lập tức không dám lên tiếng, lại khôi phục dáng vẻ cao nhân đắc đạo.