Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những bạn nữ mê sắc đẹp kia lại bị đánh gục.

“Oa oa oa, cậu Cố đẹp trai quá! Đẹp trai quá đi!”

“Cậu Cố, đánh bại cậu ta! Một chiêu diệt cậu ta!”

“Cái tên nghèo hèn Trình Kiêu này cũng dám chọc giận cậu Cố của chúng ta, quả thật muốn chết!”

Cố Tu Nhiễm bày ra tư thế tấn công, lạnh lùng nói: “Mặc dù trong mắt tôi cậu chỉ như con sâu cái kiến, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm giống Liễu Tinh. Đối mặt với mỗi một kẻ địch, tôi đều sẽ dốc hết sức.”

Huấn luyện viên khen ngợi gật đầu: “Tốt, đây mới thật sự là giác ngộ kẻ mạnh nên có!”

Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, cho cậu một cơ hội ra tay, hi vọng cậu quý trọng.”

“Ngông cuồng!” Cố Tu Nhiễm bước lên trước một bước, sau đó giơ chân đá về phía Trình Kiêu, tư thế xinh đẹp, sức lực tràn đầy, mạnh mẽ hơn Liễu Tinh không chỉ mười lần thôi đâu.


“Cố Tu Nhiễm quả nhiên mạnh mẽ, cậu ta hoàn toàn xứng đáng vị trí thứ nhất! Nếu cú đá này nhằm vào tôi, ngoài việc nhận thua, tôi không biết còn cách nào có thể phá giải.” Trương Tư Tổ khâm phục than thở.

“Hi vọng Trình Kiêu đừng bị thương quá nặng!” Dương Thiên Hữu bắt đầu cầu nguyện với thần linh.

Các bạn học cũng vô cùng sợ hãi thán phục, Cố Tu Nhiễm rất hiếm khi nghiêm túc ra tay, cho dù khi tỷ thí, cũng chưa từng thấy anh ta nghiêm túc ra tay.

Nhưng rõ ràng lần này Cố Tu Nhiễm đã dốc hết sức lực, hơn nữa vừa mới bắt đầu đã dốc hết sức ra tay, có thể thấy được, Trình Kiêu đã hoàn toàn chọc giận anh ta.

“Đồ bỏ đi Trình Kiêu này đúng là muốn chết! Có thể chọc cho Cố Tu Nhiễm tức đến mức này, cậu ta xứng đáng bị dạy cho một bài học!”

Trình Kiêu nhìn cú đá của Cố Tu Nhiễm, mặc dù anh hoàn toàn không coi ra gì, nhưng nếu đứng ở góc độ của một sinh viên, thực lực của Cố Tu Nhiễm quả thật rất tốt.

Chỉ tiếc, Trình Kiêu không phải người bình thường.

Cố Tu Nhiễm dù mạnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người bình thường, còn chưa được coi là một võ giả.


Chờ đến khi cú đá của Cố Tu Nhiễm sắp rơi xuống ngực Trình Kiêu, Trình Kiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Trình Kiêu, tránh né!” Tảng Đá hô lớn nhắc nhở.

“Ha ha, chắc chắn đồ bỏ đi Trình Kiêu kia bị cú đá mạnh mẽ của Cố Tu Nhiễm dọa sợ choáng váng rồi!”

“Đúng vậy, cậu không trông thấy cậu ta ngay cả tránh né cũng quên luôn rồi sao.”

Các bạn học chế giễu cười to.

Gần như tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười lạnh lùng hả hê, ngay cả huấn luyện viên cũng lộ vẻ khinh bỉ.

“Còn tưởng rằng nhóc con này giấu tài không lộ, nào ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa rồi cậu ta có thể dùng một cú đấm đánh bại Liễu Tinh, xem ra quá nửa là vì Liễu Tinh sơ xuất.”

Gần như tất cả mọi người cho rằng Trình Kiêu thua chắc, thậm chí sẽ bị Cố Tu Nhiễm đá cho thương nặng.

Trình Kiêu đợi đến khi chân Cố Tu Nhiễm cách ngực mình chừng ba mươi centimet, bỗng nhiên tung ra một cú đấm.

“Ha ha, thế mà đồ phế vật này lại dùng nắm đấm đón đỡ cú đá của cậu Cố, đúng là tự tìm đường chết!”



“Trình Kiêu ngu ngốc này, chắc chắn bị dọa cho sợ hãi đánh bừa rồi.”

Nhưng ngay sau đó, nụ cười khinh miệt trên mặt các bạn học cứng đờ.

Khi nắm đấm của Trình Kiêu va chạm với cú đá mạnh mẽ Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bay thẳng ra ngoài.

Thậm chí, cơ thể Cố Tu Nhiễm còn lướt qua mọi người, đập mạnh lên trên vách tường sân vận động.

Nơi đây lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Vách tường kia cách vị trí của Trình Kiêu và Cố Tu Nhiễm đến mười mấy mét, rốt cuộc sức mạnh lớn cỡ nào mới có thể đánh một người sống sờ sờ ra xa mười mấy mét!

Chuyện này quả thật đã phá vỡ nhận thức của các bạn học.

“Chuyện này… chuyện này sao có thể!”

“Sẽ không phải Cố Tu Nhiễm thông đồng trước với Trình Kiêu đấy chứ? Sức lực một người sao có thể lớn như vậy!”

“Chuyện này không hợp lý tí nào!”

Mọi người tỉnh táo lại thì lập tức sôi trào. Ai nấy đều lớn tiếng kêu lên, vô cùng kích động.

“Cậu Cố!” Vương Vũ Hàm vội vàng chạy tới đỡ Cố Tu Nhiễm dậy, lo lắng hỏi thăm: “Cậu Cố, cậu sao rồi? Cần đi bệnh viện không?”

Cố Tu Nhiễm im lặng không lên tiếng, chỉ hoảng sợ nhìn Trình Kiêu giống như đang nhìn quái vật.

Vương Vũ Hàm hận không thể giết Trình Kiêu, vậy mà Trình Kiêu đánh hoàng tử Bạch Mã trong lòng cô ta bị thương.

“Trình Kiêu, cậu đúng là đồ súc sinh, vậy mà ra tay với cậu Cố nặng như vậy!”

Trình Kiêu không thèm để ý đến Vương Vũ Hàm, lặng lẽ nhìn Cố Tu Nhiễm, trên mặt không vui không buồn: “Con sâu cái kiến!”

“Nhưng mà, cậu có một câu nói rất đúng. Tôi và cậu thật sự là người của hai thế giới, đời này cậu chỉ có thể ngước lên nhìn tôi.”

Phụt!

Cố Tu Nhiễm hộc máu.

“Cậu Cố, cậu Cố! Người đâu, mau giúp đỡ đưa cậu Cố đi bệnh viện!” Vương Vũ Hàm căng thẳng kêu to.

“Không cần, tôi không sao!” Cố Tu Nhiễm trầm giọng nói.

Trình Kiêu cũng không đánh anh ta bị thương, chỉ là đánh vào chỗ sinh sản của anh ta, mặc dù cơ thể Cố Tu Nhiễm không đáng ngại, nhưng sau này sẽ đoạn tử tuyệt tôn.

“Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Cậu cũng nôn ra máu rồi!” Vương Vũ Hàm đau lòng nói ra.

“Tôi nói là không sao, cô không nghe thấy à!” Cố Tu Nhiễm đang ôm một bụng tức, Vương Vũ Hàm trở thành thùng trút giận.

Nhưng Vương Vũ Hàm cũng không tức giận, trái lại tính món nợ Cố Tu Nhiễm nổi giận với cô ta lên đầu Trình Kiêu.

“Trình Kiêu, đều tại cậu! Khiến người hòa nhã như cậu Cố cũng phải nổi giận đùng đùng, nếu không phải cậu, chắc chắn cậu Cố sẽ không nổi giận với tôi!”



Lúc này đám người Trương Tư Tổ mới phản ứng lại.

“Móa, Thần Côn, vừa rồi ai nói tôi đang nằm mơ! Cho dù ông đây nằm mơ thì giấc mơ cũng thành thật rồi! Ha ha…”

“Chắc chắn là Bồ Tát hiển linh, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn thần linh trên trời mới nghe con cầu nguyện…” Thần Côn quả thật không phải tín đồ đủ tiêu chuẩn, cho dù tạ lễ thì cũng phải có đồ cúng gì chứ!. Bạ????‎ đa????g‎ đọc‎ truyệ????‎ tại‎ --‎ tru????truy????‎ ????.Ⅴ????‎ --

Sắc mặt Điền Thúy Thúy lập tức sầm lại, trong lòng vô cùng hoảng sợ: “Vậy mà Trình Kiêu lại thắng Cố Tu Nhiễm! Chuyện này sao có thể!”

“Chẳng lẽ tên phế vật Trình Kiêu vẫn luôn lừa gạt mình, thật ra cậu ta rất lợi hại?” Lần này đến lượt Điền Thúy Thúy nghi ngờ.

Lần trước Trình Kiêu đến Đế Vương các, cô ta nghe ngóng được đó là bởi vì Trình Kiêu trúng số.

Nhưng mà, nền tảng võ thuật này không phải chỉ luyện ngày một ngày hai là được, trừ phi Trình Kiêu vẫn luôn giấu tài không lộ. Nếu không, giải thích chuyện Trình Kiêu đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu này như thế nào?

Trương Manh thì bị dọa cho choáng váng, nhưng trước giờ trọng điểm chú ý của Trương Manh đều không ở trên vấn đề này, cho nên thoáng chốc Trương Manh đã tỉnh táo lại.

“Tên nghèo này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Nhưng cho dù biết đánh chút ít thì có lợi ích gì đâu? Nghèo hèn thì vẫn chỉ là nghèo hèn mà thôi!”

“Vẫn là Nghiêm Học Văn nhà mình lợi hại, ngay cả nhân vật như Trình đại sư cũng quen biết, đó mới là nhân vật lớn thật sự!”

Thật ra, khiếp sợ nhất phải kể đến huấn luyện viên.

Dù sao, thực lực càng cao thì càng có thể hiểu rõ sức mạnh vừa rồi của Trình Kiêu đáng sợ cỡ nào!

Có thể đánh một người bay xa mười mấy mét, vậy sức mạnh cần dùng phải tăng biết bao nhiêu lần. Bởi vậy, huấn luyện viên hiểu rõ cú đấm kia có sức mạnh to lớn như thế nào nhất!

“Rốt cuộc nhóc con này làm thế nào!” Huấn luyện viên tự hỏi, cho dù ông ta luyện cả đời cũng không làm được.

Ánh mắt Trình Kiêu từ từ dời đến trên người huấn luyện viên, anh không quên lúc trước huấn luyện viên thiên vị Liễu Tinh như thế nào.

“Đến lượt ông.” Trình Kiêu mặt không cảm xúc, thản nhiên nói ra ba chữ, thái độ này giống như hoàn toàn không coi huấn luyện viên ra gì.

Toàn bộ bạn học bỗng nhiên sững sờ, vừa rồi huấn luyện viên nói nếu Cố Tu Nhiễm thua thì ông ta sẽ đích thân ra tay dạy bảo Trình Kiêu.

Bây giờ, Trình Kiêu chủ động khiêu chiến huấn luyện viên rồi.

Các bạn học lại sôi trào.

“Cậu ta thật sự muốn đánh với huấn luyện viên à! Nhóc con này điên rồi sao?”

“Ngang ngược, quá ngang ngược, cho rằng đánh bại Cố Tu Nhiễm và Liễu Tinh là có thể không coi huấn luyện viên ra gì.”

“Trình Kiêu thật sự quá ngông cuồng!”


Trương Tư Tổ còn chưa kịp đi đến chúc mừng Trình Kiêu thì vui mừng đã biến thành hoảng sợ.


“Thần Côn, tôi không nghe nhầm đấy chứ! Trình Kiêu muốn khiêu chiến huấn luyện viên?”


“Không nghe nhầm, mẹ nó tôi cũng nghe thấy rồi.” Dương Thiên Hữu cũng choáng váng.


“Huấn luyện viên, đây chính là huấn luyện viên đó! Liễu Tinh rất mạnh, Cố Tu Nhiễm cũng rất lợi hại, nhưng so với huấn luyện viên, bọn họ còn chưa đủ tư cách đâu! Trình Kiêu điên rồi sao?” Trương Tư Tổ tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK