Trần Tê Phượng nhìn thấy đám người Tiền Gia Hào đang lên chiếc du thuyền lớn ở phía trước.
"Ngài Trình, bọn họ đang du thuyền rồi! Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cho dù chúng ta có đuổi kịp bọn họ thì cũng không lên trên đó được!”
"Không sao đâu.” Trình Kiêu thản nhiên nói, tiếp tục chạy với tốc độ cao.
Trên chiếc du thuyền khổng lồ, băng dính trên miệng Dương Oánh bị xé ra.
Tiền Gia Hào cười lạnh một cách đắc ý rồi nói: "Hai tên thủ hạ của cô thật đúng là trung thành tận tâm với cô, không ngờ dám dùng một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đuổi tới nơi này!”
"Tuy nhiên, bọn họ cũng sắp táng thân nơi biển rộng rồi!”
Dương Oánh lo lắng nói: "Anh muốn làm cái gì?”
Tiền Gia Hào cười ha hả: "Cô có biết chiếc du thuyền này là của ai không?”
"Là của nhà tôi! Chờ đến khi hai chiếc tàu đánh cá nhỏ của bọn họ tiến đến đây, tôi sẽ trực tiếp để cho chiếc du thuyền này đâm chìm tàu cá của bọn họ!”
"Hãy để cho cả hai đi làm mồi cho cá mập ăn!"
Trong lòng Dương Oánh cảm thấy hoảng sợ, nơi này là biển rộng, cô biết Tiền Gia Hào nói được thì làm được.
Cô nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá của Trình Kiêu đang càng ngày càng gần, Dương Oánh vội vàng hướng về phía Trình Kiêu rồi hét to: “Đừng tới đây, đi mau! Bọn họ sẽ đâm chìm tàu của anh!”
Tiền Gia Hào không ngăn cản, đắc ý nở nụ cười xấu xa rồi nói: "Hét nữa đi, nơi này là biển rộng, bọn họ căn bản không thể nghe thấy!”
"Cầu xin tôi đi, chỉ cần cô cầu xin tôi, ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể thả bọn họ trở về!”
Dương Oánh gần như tuyệt vọng, ở trên biển rộng mênh mông này, quả nhiên là kêu trời trời không thưa, kêu đất đất không nghe.
"Tiền Gia Hào, tôi thật sự không hiểu, chỉ vì muốn có được tôi mà anh phải làm nhiều chuyện như vậy sao?”
Tiền Gia Hào nở nụ cười lạnh lùng rồi đắc ý nói: “Dương Oánh, tôi không phải vì cô! Tôi chỉ là muốn chứng minh cho những người khác biết một chuyện, hễ là đồ vật mà tôi coi trọng, tôi nhất định sẽ đạt được!”
Dương Oánh im lặng không nói nên lời một lúc, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung Tiền Gia Hào, tên điên!
Tàu đánh cá của Trình Kiêu đã ở rất gần chiếc du thuyền, khoảng cách này vượt xa khoảng cách an toàn. Một khi du thuyền va chạm với bọn họ, bọn họ thậm chí không có thời gian để chạy trốn.
Trần Tê Phượng kêu lên: "Đủ rồi, không thể tới gần nữa!”
Trên chiếc du thuyền khổng lồ, Tiền Gia Hào nhìn chiếc thuyền đánh cá tầm thường ở phía dưới, đắc ý cười to nói: "Thằng nhãi, mày thật tuyệt vời, không ngờ có thể đuổi đến tận đây!”
"Tuy nhiên, mày sắp chết rồi, mày có di ngôn gì muốn nói hay không?”
Trình Kiêu ngừng chèo thuyền, anh đứng dậy rồi ngửa đầu nhìn Tiền Gia Hào ở bên cạnh lan can của chiếc du thuyền.
"Hươu chết vào ai tay còn chưa biết được, mày đừng vui mừng quá sớm.”
Giọng nói của Trình Kiêu rất bình thản, nhưng truyền vào tai Tiền Gia Hào một cách rõ ràng.
Tiền Gia Hào không quan tâm đến những thứ này, cười to một cách điên cuồng rồi nói: "Thằng nhãi kia, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, thuyền đánh cá nhỏ của mày sẽ đâm chìm ngay lập tức. Cho dù mày có đánh nhau giỏi đến mấy thì ở trong biển rộng này cũng chỉ có một con đường chết!”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không nhất định!”
Tiền Gia Hào cười lạnh: "Sắp chết đến nơi rồi mà mày còn cứng miệng! Trừ phi mày có thể vượt qua mấy chục mét biển này bay lên du thuyền của tao!”
"Như mày mong muốn!"
Trình Kiêu nói xong, bỗng nhiên một tay ôm lấy Trần Tê Phượng rồi tung người nhảy xuống biển.
"Ngài Trình!” Dương Oánh lớn tiếng hét lên.
"Cậu chủ Tiền, tên đấy bị điên à? Không ngờ nó lại nhảy xuống biển!" Một tên thủ hạ kinh ngạc hỏi.
Thế nhưng, sau giây lát, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm!
Trình Kiêu một tay ôm Trần Tê Phượng, hai chân đạp sóng biển, đang nhanh chóng chạy về phía du thuyền.
"Chúa ơi! Tôi đã nhìn thấy cái gì thế này!” Một thủ hạ hoảng sợ hét lên.
"Không ngờ thằng nhãi kia có thể bay! Đây là cái gì, khinh công trong phim võ hiệp hay sao?”
"Chúa ơi, tôi thực sự nhìn thấy có người đang bay trên biển!”
Tiền Gia Hào cũng cảm thấy khiếp sợ, há to miệng, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được.
Làm sao có thể! Thằng nhãi này còn là con người hay sao?”
“Dương Oánh, rốt cuộc cô tìm được con quái vật này từ nơi nào vậy?" Tiền Gia Hào lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Oánh.
Giờ phút này Dương Oánh cũng không khá hơn Tiền Gia Hào là bao nhiêu, nét mặt của cô cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Cô chỉ biết y thuật của Trình Kiêu rất thần kỳ. Lúc trước cô còn từng nhìn thấy Trình Kiêu rất giỏi đánh nhau, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ vũ lực cá nhân của anh tương đối lợi hại.
Nếu nói về việc có thể bay trên mặt biển, Dương Oánh căn bản cũng không dám nghĩ đến, điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của nhân loại.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết y thuật của ngài Trình vô cùng cao siêu, bệnh của mẹ tôi cũng chính là do anh ấy chữa khỏi.”
Dương Oánh cũng ngơ ngác, trả lời theo bản năng.
Khoảng cách dài mấy chục mét, Trình Kiêu chỉ mất chưa đến một phút đồng hồ.
Nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến phía dưới chiếc du thuyền.
Tiền Gia Hào tự an ủi mình: "Đừng sợ, chiếc thuyền du lịch này cao mấy chục mét, không có thang dây, thằng đó chắc chắn không thể đi lên được!”
Thế nhưng, giọng nói của Tiền Gia Hào vừa mới dứt, một tên thủ hạ hoảng sợ kêu to: "Cậu chủ Tiền, tên đó đang bay lên!”
Trình Kiêu đi tới phía dưới chiếc du thuyền, căn bản không hề dừng lại một giây nào, trực tiếp nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng bay lên, vững vàng đáp xuống boong du thuyền.
Buông Trần Tê Phượng đang ở trong tay xuống, Trần Tê Phượng há to miệng, ngơ ngác nhìn Trình Kiêu một lúc, sau đó bỗng nhiên khom lưng, không ngừng nôn khan.
Trình Kiêu nhìn cô ta bằng ánh mắt thông cảm, có lẽ anh đã hù dọa khiến cho người đại diện trung thành này cảm thấy rất hoảng sợ.
Tất cả mọi người trên du thuyền đều dụi dụi mắt khi nhìn thấy Trình Kiêu trong nháy mắt, dường như có chút khó có thể tin được.
Cạch!
Điện thoại di động trong tay Tiền Gia Hào rơi xuống mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Trình Kiêu mặt không đỏ, không hề thở gấp, cười như không cười nhìn Tiền Gia Hào, thản nhiên nói: “Tao đã nói hươu chết vào tay ai còn chưa biết, bây giờ đã tin chưa?”
"Tôi tin, tôi tin!" Tất cả thủ hạ của Tiền Gia Hào đều lộ vẻ mặt ngây ngốc, đồng loạt gật đầu giống như đã được huấn luyện từ trước vậy.
Một lúc lâu sau, Tiền Gia Hào mới phục hồi tinh thần lại, lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trình Kiêu: “Thằng nhãi kia, rốt cuộc mày là người hay là quỷ vậy?”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Là người, nếu như là giả thì đổi trả.”
Tiền Gia Hào từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, lộ vẻ mặt dữ tợn cười lạnh lùng rồi nói: "Thằng nhãi kia, cho dù mày bay lên thì thế nào? Chiếc du thuyền này là của nhà tao, cha tao đang ở trên chiếc chiếc du thuyền này, trên đó có ít nhất mấy chục người.”
"Mày đi lên chỉ là chịu chết mà thôi!”
Trình Kiêu lắc đầu, bóng người chợt lóe lên, đi tới bên cạnh Dương Oánh.
Ba ba tát hai cái, đánh bay hai gã thanh niên đang trông coi Dương Oánh bay ra ngoài.
"Cô không sao chứ?” Trình Kiêu dịu dàng hỏi.
Dương Oánh quên cả trả lời, lộ vẻ mặt ngơ ngác nhìn Trình Kiêu, cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
Tiền Gia Hào hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó xoay người chạy về khoang thuyền, vừa chạy vừa kêu gào: "Cha, mau tới cứu con!”
Trình Kiêu nhìn về phía Trần Tê Phượng: “Cô không sao chứ?”
Trần Tê Phượng lộ vẻ mặt kính sợ gật gật đầu: "Không sao đâu.”
"Tôi giao cô ấy cho cô.” Trình Kiêu nói xong, bóng người chợt lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Tiền Gia Hào.
Tiền Gia Hào còn chưa kịp chạy đến khoang thuyền, một bóng đen chợt lóe lên trước mắt, anh ta đã bị Trình Kiêu ngăn lại.
Bịch!
Tiền Gia Hào bị dọa sợ đến mức cả người ngồi phịch xuống mặt đất.
"Thằng nhãi kia, mày muốn làm gì?”
"Tao nói cho mày biết, nếu mày dám động đến một sợi lông của tao, ba tao chắc chắn sẽ không buông tha cho mày!”
"Ba người chúng mày đều phải chết không có chỗ chôn!”
Trình Kiêu nở nụ cười lạnh lùng một cách khinh thường: “Lần sau trước khi uy hiếp người khác thì trước tiên hãy nhìn tình cảnh của mình.”
Nói xong, anh dùng một tay nắm lấy cổ áo của Tiền Gia Hào, nhấc Tiền Gia Hào lên giống như xách một con gà, đi về phía lan can của chiếc du thuyền.
"Mày muốn làm gì?" Tiền Gia Hào hoảng sợ hét to.
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Vừa rồi không phải mày muốn đâm chết tao để cho cá ăn hay sao? Mày nói xem tao đang muốn làm gì?”
Vẻ mặt của Tiền Gia Hào lập tức xanh mét.
"Đừng, anh hai, anh hùng, tha mạng! Vừa rồi là tôi nói đùa, anh ngàn vạn lần đừng tin là thật!”