“Cậu có thể so đàn dương cầm với cậu ta, đàn dương cầm của cậu nổi tiếng toàn trường. Ba ngày sau chính là kỷ niệm ngày thành lập trước, không phải tiết mục của cậu đã được chọn rồi sao? Đến lúc đó cậu đánh một bản rung động đất trời, để cậu ta mở mang kiến thức, biết được thực lực của cậu.”
Ánh mắt Cố Tu Nhiễm càng ngày càng sáng, cuối cùng hơi thở chán chường suy sụp trên người cũng biến mất không còn tăm hơi.
“Cô nói đúng, tôi căn bản không cần so võ thuật với cậu ta, điểm mạnh của tôi cũng không phải là võ thuật, là tôi quá cố chấp rồi.”
Cố Tu Nhiễm nhìn về phía vị trí của Trình Kiêu, hai tay siết chặt: “Trình Kiêu, tôi thừa nhận võ thuật của cậu rất lợi hại. Nhưng mà đừng quên, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù võ thuật cậu lợi hại thì có thể làm gì?”
“Ngoài võ thuật ra thì mọi mặt cậu đều kém tôi. Ba ngày sau chính là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, khi đó tôi có thể đệm nhạc cho Y Linh, tôi sẽ giành được coi trọng của Y Linh. Mà cậu, chỉ có thể ngồi dưới sân khấu hâm mộ nhìn tôi, nhìn tôi ôm được người đẹp trở về.”
Giờ phút này, cuối cùng huấn luyện cũng được hai bạn học nâng đỡ, từ từ ngồi dậy.
Nhưng, huấn luyện viên dứt khoát bảo bọn họ đưa ông ta đi phòng y tế, thật ra vết thương của ông ta cũng không nặng, chắc chắn Trình Kiêu sẽ không đánh người bị thương nặng hoặc giết người trong trường học.
Chỉ là huấn luyện viên thật sự không còn mặt mũi nào ở lại, vừa rồi ông ta khoe khoang khoác lác, phải dạy cho Trình Kiêu một bài học nhớ đời, muốn cho anh biết thế nào là núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Nhưng trong nháy mắt bị một đấm của Trình Kiêu đánh bay, thật sự quá mất mặt.
Cho nên, huấn luyện viên mượn cớ rời đi, né tránh xấu hổ.
Huấn luyện viên rời đi, giờ võ thuật cũng gần kết thúc, các bạn học bàn tán ầm ĩ, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía Trình Kiêu.
Không hề nghi ngờ, lần này Trình Kiêu đã trở thành người nổi bật nhất lớp võ thuật, đoán chừng sẽ lan ra khắp trường học.
Sau khi tan học lớp buổi sáng, Trình Kiêu trở lại ký túc xá, tất nhiên không tránh được mấy tên bạn tồi hỏi han.
Trình Kiêu nói mình gặp một sư phụ bí ẩn, truyền thụ cho anh một số kỹ xảo võ thuật, cuối cùng cũng miễn cưỡng lừa dối qua cửa.
Thế mà những người khác đều tin bảy tám phần, nhưng Trình Kiêu nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lôi Cường, biết không lừa được anh ta.
Thân là truyền nhân của thế gia võ đạo, Lôi Cường rõ ràng hơn bất kỳ người nào, thứ Trình Kiêu thể hiện không phải là võ thuật, mà là võ đạo chân chính.
Nhưng mà, nếu Trình Kiêu không nói, Lôi Cường cũng không hỏi, dù sao anh ta cũng phải ẩn giấu thân phận của mình.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mỗi năm một lần của Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây bắt đầu rồi.
Hôm nay là một ngày nắng, có thể nói là trời đẹp.
Bốn giờ chiều bắt đầu dựng sân khấu ở sân thể thao của trường học, dù sao cũng là buổi lễ long trọng mỗi năm một lần, hơn nữa còn là Học viện điện ảnh và truyền hình coi trọng biểu diễn nhất, cho nên tiêu chuẩn của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này rất cao, rất nhiều thứ đều là chuyên nghiệp, ví dụ như âm thanh, ánh đèn…
Không biết là người nào truyền danh sách tiết mục trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ra ngoài.
Không thể nghi ngờ tiết mục mọi người mong đợi nhất là tiết mục của hoa khôi Y Linh và hotboy Cố Tu Nhiễm.
Dù sao cũng là hoa khôi và hotboy được chú ý nhất trường, hơn nữa còn là kết hợp biểu diễn. Không cần biết là tiết mục gì, chỉ riêng cái tên của hoa khôi hotboy đã đủ khiến toàn bộ bạn học mong chờ rồi.
Màn đêm buông xuống, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu.
Trình Kiêu và đám người Trương Tư Tổ ngồi trong một góc hội trường, nghe mấy người Trương Tư Tổ cảm khái.
“Nghe nói lần này hotgirl Y Linh muốn lên sân khấu nhảy múa, chậc chậc, lần này có thể mở rộng tầm mắt, thật khiến người ta chờ mong!” Trương Tư Tổ vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Dương Thiên Hữu ê ẩm nói: “Nghe nói lần này Cố Tu Nhiễm và Y Linh cùng lên sân khấu biểu diễn, đúng là chán chết. Cái tên Cố Tu Nhiễm mũi vểnh lên tận trời kia vẫn luôn có ý xấu với nữ thần của tôi. Lần này e rằng để cậu ta đạt được âm mưu rồi!”
“Đó là nữ thần của tôi, Thần Côn nếu cậu dám cướp với tôi, tôi sẽ cắt đứt với cậu!” Trương Tư Tổ nổi giận đùng đùng.
“Cắt đứt, người nào không cắt đứt người đó là cháu trai!” Dương Thiên Hữu hiếm khi lên mặt một lần.
Thật ra trường học có tất cả bốn hotgirl, nhưng Trương Manh kia chỉ có bề ngoài, hoàn toàn chính là một bình hoa xinh đẹp, mặc dù rất nhiều người say đắm sắc đẹp của cô ta, nhưng rất ít người thật lòng quỳ gối dưới gấu quần cô ta.
Hai người còn lại cũng có rất nhiều khuyết điểm. Duy nhất chỉ có Y Linh, quả thật chính là hóa thân của nữ thần vừa thuần khiết vừa xinh đẹp, dùng tất cả từ ngữ khen ngợi lên trên người cô cũng không hề không hợp lý.
Bởi vậy, Y Linh chính là kiểu nữ thần khiến tất cả mọi người thật lòng khâm phục, cho dù Cố Tu Nhiễm kiêu ngạo cũng bị Y Linh khuất phục, càng không cần phải nói đến bạn nam khác.
Trình Kiêu nghe hai người kia mắng nhau, chìm vào ký ức.
Anh nhớ trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kiếp trước, Y Linh và Cố Tu Nhiễm một người đánh đàn dương cầm một người nhảy múa, phối hợp không chê vào đâu được, quả thật trở thành tiết mục tuyệt vời nhất.
Cho dù mấy năm sau, Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây vẫn bàn luận về sự tích liên quan đến tiết mục biểu diễn kia của bọn họ. Có thể thấy được ảnh hưởng sâu xa của nó.
Sau lần biểu diễn đó, hai người trở thành kim đồng ngọc nữ của Học viện điện ảnh và biểu diễn, tất cả mọi người nói bọn họ là cặp đôi trời đất tạo nên. Thậm chí ngay cả Cố Tu Nhiễm cũng cho là như vậy, nhưng Trình Kiêu biết, Y Linh không hề có hứng thú với Cố Tu Nhiễm.
Tiếc rằng, kiếp trước tính cách Trình Kiêu quái gở, chỉ có thể yên lặng ngồi trong góc ngắm nhìn Y Linh nhảy múa, kinh ngạc như gặp được thần tiên. Đợi Y Linh nhảy múa xong, Trình Kiêu vẫn đang ngơ ngẩn, căn bản không thấy rõ điệu múa của Y Linh.
Sau đó, Trình Kiêu còn tiếc nuối không thôi, chỉ có thể lén lút xem lại video.
Kiếp này, Trình Kiêu lấy tâm lý của Đại Đế Thương Sinh, lần nữa thưởng thức điệu múa của Y Linh, trái lại cũng có cảm nhận khác.
Ngay khi Trình Kiêu nhớ lại quá khứ, một cô gái mặc váy dài trắng cầm micro từ từ đi lên sân khấu.
Vậy mà lại là Vương Vũ Hàm, cô ta là người dẫn chương trình trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Không thể không nói, Vương Vũ Hàm cũng cực kỳ xinh đẹp, nhất là hai thứ kiêu ngạo trước ngực, thật sự khiến người ta nhìn mà thèm.
Vương Vũ Hàm học phát thanh, giọng nói vô cùng dễ nghe, thừa sức làm dẫn chương trình.
Chỉ là, lời dạo đầu luôn buồn chán không thú vị, liên miên bất tận, không gì mới mẻ, người nghe chán đến gật gù.
Vương Vũ Hàm nói lời dạo đầu xong, tiết mục đầu tiên lên sân khấu.
Đây là bạn học khoa vũ đạo, nhảy một bài tập thể, nhịp bước tư thế đều vô cùng chuyên nghiệp, nhận được rất nhiều tiếng hoan hô.
Nhưng mà Trình Kiêu cũng không mấy hứng thú, chỉ xem sơ sơ.
Sau đó, lần lượt mấy tiết mục lên sân khấu, đều rất đặc sắc, nhưng cũng không thể khiến bầu không khí hiện trường lên đến đỉnh điểm.
“Gần rồi, còn một tiết mục nữa là đến màn nhảy múa của nữ thần của tôi rồi. Thật kích động, thật căng thẳng!” Trương Tư Tổ đang ngồi mơ mộng một mình ở chỗ kia.
“Trình Kiêu, sắp tới chính là nhảy múa của Y Linh, sao cậu không có tí kích động gì!” Trương Tu Tổ cảm thấy một mình hơi buồn chán, muốn kéo Trình Kiêu vào cùng.
Trình Kiêu nghi ngờ nhìn anh ta: “Vì sao phải kích động?”
Trương Tư Tổ trợn mắt nhìn Trình Kiêu: “Cậu bớt giả ngu đi, không ít lần cậu lén nhìn Y Linh đâu, nhìn xong rồi trở về còn kích động cả đêm không ngủ được. Bây giờ Y Linh sắp nhảy múa trước mặt cậu, cậu có thể không kích động sao?”
Nếu như là Trình Kiêu của kiếp trước, anh thật sự sẽ kích động không ngủ được, nhưng ở kiếp này, đương nhiên Trình Kiêu sẽ không xuất hiện loại tâm lý kia.
“Xem tiết mục đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Lại một tiết mục trôi qua, cuối cùng, Vương Vũ Hàm đi lên sân khấu, tỏ vẻ bí ẩn nói: “Tiết mục tiếp theo đây, tôi chuẩn bị hỏi mọi người một chút, xem mọi người có thể đoán được không?”
Bạn nam: “Y Linh, Y Linh, Y Linh…”
Bạn nữ: “Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm…”\u0002\u0002