Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247
*********************************
Sau đó sẽ dẫn theo cô ta để bà nội để ý đến cô ta, nếu như may mắn gặp được bố thì cô ta sẽ giống như con cũng
vậy, chỉ mê thể hiện. Đáng tiếc, <1br>
5 cô ta chỉ là một con gà rừng, nhưng con đã xem qua bách khoa toàn thư rồi, chỉ có công đực mới xòe đuôi, cho nên
cô ta cùng lắm chỉ là 0lả lơi
đưa tình thôi.”
Lăng Tư Kỳ đang bật loa ngoài, nên Đạm Nguyệt cũng có thể nghe rõ lời nói của Lăng Thiên Thần, sau đó bật1 cười
thành tiếng: “Tiểu Thần, hai tháng không gặp, vốn từ ngữ của em càng ngày càng phong phú rồi đấy.”
“Chị Nguyệt!”
Lăng Thiê2n Thần nghe thấy tiếng cười liền gọi thẳng tên của Đạm Nguyệt.
Cậu vừa hét lên, vừa quay đầu lại và nói với Đế Vân Hi – người đang nghiê6m túc lắng nghe: “Bố, chị Nguyệt là
bạn tốt duy nhất của mẹ. Năm đó khi những người bạn học kia của mẹ biết mẹ mang thai con đều không chơi với
9mẹ nữa, vạch rõ ranh giới với mẹ, chỉ có chị Nguyệt là luôn ở bên cạnh mẹ thôi. Có mấy lần con bị ốm, đều là chị
Nguyệt đưa con đến bệnh viện.”
Đạm Nguyệt nghe Lăng Thiên Thần giới thiệu, biết người bên kia điện thoại là giám đốc điều hành của nhà họ Đế,
lập tức ngượng ngùng. Cô ấy gãi đầu, đang định nói gì đó thì Đế Vân Hi đã lên tiếng: “Cô Đạm, cảm ơn cô đã giúp
đỡ Tư Kỳ và Tiểu Thần. Cô là bạn tốt của Tư Kỳ, là ân nhân của Tiểu Thần và cũng là ân nhân của tôi. Nếu như sau
này cô Đạm cần giúp gì thì cứ nói.”
“Hả? Cũng… cũng không có gì… chuyện nên làm thôi mà. Tiểu Thần đáng yêu như vậy, Tư Kỳ cũng rất tốt.”
Thường ngày, trong Đạm Nguyệt hơi cẩu thả, lúc này rõ ràng là hơi lắp bắp khi nói chuyện với giám đốc điều hành
nhà họ Đế.
Cái chính là, một nhân vật như vậy là người mà thường ngày cô ấy và gia đình mình muốn leo lên nhưng không
thể với tới được.
Nhưng Đạm Nguyệt không ngờ rằng mình chỉ giúp Lăng Tư Kỳ vài lần mà lại nhận được lời hứa như vậy từ Đế
Vân Hi. Cô ấy sợ tới mức nhanh chóng đứng thẳng người, không biết phải làm sao.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến Vương Tử Ninh kia nữa. Bố nói sẽ gửi thư yêu cầu của luật sư cho cô ta.”
Đôi môi của Lăng Tư Kỳ luôn cong lên, trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào. Sau khi nghe con trai trần
thuật lại lời của Đế Vân Hi, cô nhẹ nhàng gật đầu và nói “Ừ”.
“Mẹ, mẹ và chị Nguyệt đã xong việc chưa ạ? Chúng con đang đợi mẹ ở phòng 8888. Mẹ đưa chị Nguyệt lên đi. Bố
đã kêu người chuẩn bị hoa quả rồi, còn có rất nhiều bánh ngọt nhỏ xinh xắn nữa, là loại mà chúng ta đều yêu thích
ấy.”
Lăng Tư Kỳ nhìn Đạm Nguyệt, cô còn chưa lên tiếng, Đạm Nguyệt đã gật đầu lia lịa rồi: “Lâu lắm rồi tôi không gặp
cục cưng Thần Thần, chúng ta lên đi.”
Lăng Tư Kỳ nói với người bên đầu dây bên kia: “Được, vậy mẹ với chị Nguyệt của con thu dọn một chút rồi lên.
Nhưng mà mẹ không có thể phòng của tầng
88.”
“Mẹ, ở đây không có tầng 88. Tầng cao nhất ở đây là tầng 56. Con và bố đều ở tầng 56.”
“Ồ, được rồi.” Cô không hiểu, cô nghĩ 8888 là phòng số 88 trên tầng 88.
Giọng Đế Vân Hi vang lên: “Anh định xuống đón em, nhưng con trai nói em không cho phép, thằng bé bảo anh phục tùng sự sắp xếp của em. Cho nên anh bảo Đế Thành xuống đón em rồi, cậu ấy sẽ đưa hai người lên.”
Trước nụ cười đầy chọc ghẹo của Đạm Nguyệt, Lăng Tư Kỳ đỏ mặt trả lời rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau chuông cửa vang lên, Lăng Tư Kỳ ra mở cửa thì thấy là Đế Thành, nên cô cho anh ta vào.
Lúc này Vương Tử Tinh vừa làm ầm ĩ đủ thứ bên dưới cũng bước xuống, trùng hợp kiểu gì, cô ta vừa hay nhìn thấy một người đàn ông dáng người thẳng tắp, rắn rỏi, ngoại hình nổi bật đi vào phòng Lăng Tư Kỳ.