Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!


ĐÂY NÈ

*********************************


Đi trên hành lang tới chỗ xét nghiệm máu, Cảnh Thiên bỗng dưng nói ra câu này. Chiến Lê Xuyên rất bất ngờ, sau đó là mừng rỡ.
“Nh3ư thế này mà đã được coi là tốt rồi à? Tôi là chồng em, dù em xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu, tôi đều ở bên em.”
Khóe môi Cảnh Th1iên cong lên. Cuộc sống như vậy thực ra rất không tệ.
Lấy máu xong, Chiến Lê Xuyên hỏi: “Bao giờ có kết quả xét nghiệm?”
“Tôi bảo họ làm gấp, nhưng nhanh nhất cũng phải ba tiếng. Chúng ta đi trước đi, để bác gái và Tân Dương nghỉ
ngơi một lát, khi nào có k3ết quả thì tính sau”
Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Được.”
Về đến nhà đã hơn hai giờ sáng rồi, tắm rửa xong nằm ở trên giường 8thì đã ba giờ sáng.
Nhìn thấy Chiến Lê Xuyên nằm xuống, Cảnh Thiên liền rúc vào lòng anh theo thói quen. Chiến Lê Xuyên cũng
thuận tay ôm cơ thể mềm mại vào trong lòng.
Ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc Cảnh Thiên, cảm nhận hơi thở phả vào ngực, ánh mắt Chiến Lê Xuyên dần sâu
hơn, nhưng anh vẫn không vượt qua giới hạn.
“Em không ngủ được à?”
Tuy hơi thở của Cảnh Thiên ổn định nhưng không phải hơi thở lúc cô ngủ say.
“Không, tôi chỉ hơi kích động và lo lắng một chút thôi. Anh ngủ đi, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi…”
Cảnh Thiên vừa nói vừa cựa quậy người định chui ra khỏi ngực Chiến Lê Xuyên. Nhưng cô mới chỉ dịch được một
đoạn nhỏ thì Chiến Lê Xuyên đã hơi siết tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Cứ như vậy đi. Dù sao tôi cũng không ngủ được, tôi nói chuyện với em.”
“Đã hơn ba giờ rồi, anh nên ngủ đi. Anh không nên thức đêm”
“Không sao. Có em bên cạnh, sức khỏe tôi đã càng ngày càng tốt hơn rồi.” Chiến Lê Xuyên ôm Cảnh Thiên, cảm
nhận vòng tay và tâm hồn mình được lấp đầy.
Cảnh Thiên cũng rất thích được Chiến Lê Xuyên ôm, cô luôn cảm thấy ngủ trong lòng anh vô cùng dễ chịu, vô cùng
yên tâm.
“Thực ra em không cần lo lắng đầu, chuyện này… phải 80-90%.”
Cảnh Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ xen lẫn mừng rỡ: “Thật à? Anh nghĩ như vậy thật à?”
“Ừ. Tôi nghĩ như vậy thật mà. Nhưng… đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
“Chỉ cần anh nghĩ chuyện này đúng đến 80-90%, vậy cậu ấy khả năng cao là anh trai hoặc em trai song sinh của tôi”
“Tại sao? Em tin tưởng tôi như vậy à?”
“Bởi vì anh là người thông minh nhất tôi từng gặp” Cảnh Thiên nói thẳng.
Câu nói của Cảnh Thiên khiên Chiến Lê Xuyên vui vẻ: “Được vợ tin tưởng là vinh hạnh của tôi”
Cảnh Thiên cảm nhận được sự thay đổi trong tim mình.
Sống lại một đời, hình như mọi thứ đều đã thay đổi.
Cô có nhà, có bố mẹ, có ba người anh trai yêu thương cô, nếu giờ có thêm người anh trai hoặc em trai sinh đôi là
Tân Dương thì tình thân trong kiếp này của cô coi như trọn vẹn.


À, còn có Chiến Lê Xuyên nữa.
Cảnh Thiên cử động, chân chạm phải một vật cứng rắn.
Nhìn lồng ngực cường tráng gần trong gang tấc, Cảnh Thiên không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó nhìn lên khuôn mặt đẹp trai
của Chiến Lê Xuyên.
Ánh mắt Chiến Lê Xuyên lúc này đã vô cùngutối, nhưng anh lại không hề cử động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK