Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có quan hệ huyết thống với mình thì cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả.”
Để Tịnh Hiên nói rồi lật sang tấm ảnh 3tiếp theo.
Thực ra Tạ Thanh Nghiên cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi cả hai người nhìn thấy mức độ tương đồng của đối
phươn1g và Để Tịnh Hiên lại lên tới 76% và được xác định là có quan hệ huyết thống, hai người đã trải qua sóng to
gió lớn lập tức kh9ông thể nào bình tĩnh được nữa.
“Tại sao con bé lại có quan hệ với mình?”
Nhìn thấy mặt vợ mình tại đi, tim Để3 Tịnh Hiên đánh “thích” một tiếng, suýt nữa sợ đến mức phát bệnh thêm lần
nữa.
“Bà xã, đừng vội, con bé và tôi chỉ có 876% quan hệ, nếu thật sự là bố con thì mức độ tương đồng phải đạt 99% trở
lên. Mình xem, không phải mức độ tương đồng giữa Thiên Thiên và anh trai con bé cũng phải đạt tới 91% à? Thế
này chỉ là có quan hệ họ hàng thôi.”
Tạ Thanh Nghiên tin tưởng Để Tịnh Hiên, cũng biết rằng những gì ông nói là thật.
Nhưng Để Tịnh Hiên lại hoảng loạn, rất sợ vợ mình không vui. Vì vậy, ông nhanh chóng gọi điện cho người phụ
trách bệnh viện, hỏi mối quan hệ huyết thống ở mức 76% là như thế nào. “Chủ tịch có hiểu những gì tôi vừa nói
không? Cô ấy chính là con gái của anh em ruột có quan hệ huyết thống rất gần với chủ tịch.” “Chuyện này không
thể nào.” Để Tịnh Hiên phủ định ngay.
“Bố tôi chỉ có một người con trai là tôi thôi, tôi không có anh chị em ruột nào cả.”
Đối phương im lặng trong giây lát, một số lời muốn nói nhưng lại không dám.
“Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi.” Để Tịnh Hiền hơi bực bội nói.
“Vâng. Tuy… nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu chủ tịch không có anh chị em ruột thịt nào, vậy thì có thể cô ấy có quan
hệ với bố của chủ tịch.”
“Vớ vẩn!” Sắc mặt Để Tịnh Hiên trầm xuống ngay lập tức.
Ngay cả sắc mặt Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh cũng trầm xuống theo.
“Chủ tịch đừng giận. Tôi… tôi chỉ đang cùng chủ tịch phân tích chân tướng bằng thái độ nghiêm túc và có trách
nhiệm thôi ”


Người nói chuyện chính là Bồ Ngọc Thắng – giám đốc chi nhánh bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ, người đã bán sự
việc của Cảnh Thiên cho Đế Vân Hi, sau đó là bán cho chủ tịch.
“Chúng ta phân tích từ góc độ khoa học, nếu cô An Nhiên là con của anh họ hoặc chị họ của chủ tịch thì mức độ
tương đồng gen di truyền của cô ấy và chủ tịch không thể đạt đến 76% được.”
“76% là mức độ quan hệ huyết thống khá cao rồi, nó chỉ có thể tồn tại ở những người có mức độ tương đồng gen
với chủ tịch đạt từ trên 90% trở lên. Chỉ có bố mẹ hoặc anh chị em ruột của chủ tịch mới có thể đạt đến mức độ này
thôi.”
“Cô An Nhiên không phải là con của chủ tịch, vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc con của bố chủ tịch, hoặc là con của
anh em trai ruột của chủ tịch, chị em ruột cũng không thể nào.”
Lời nói của Bồ Ngọc Thăng khiến cả Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên im lặng.
Sau khi cúp điện thoại, cả hai im lặng một lúc rồi đột nhiên đồng thanh lên tiếng…


“Tôi có anh em trai à?”
“Mình có anh em trai à?”
Sau đó, tất cả những gì còn lại là vẻ mặt hoang mang. Để Tịnh Hiên là con trai độc nhất, mà bố của ông cũng đã qua đời cách đây hai
mươi sáu năm rồi. Làm sao một người đã chết cách đây hai.
“Còn có một khà năng khác, chăng lẽ có người cố ý dùng tinh trùng của bố mình? Mặc dù năm đó Trình Thục Ngọc mang thai con
của người đàn ông đó, nhưng chưa chắc đã là của hắn ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK