Chưa nói đến đám Đỗ Ngọc, đến đám Chiến Nhất cũng bị chỗ cơm chó chủ nhân cưỡng ép nhét đến phát sặc.
Đỗ Ngọc lạnh giọng nói với ngư1ời dưới: “Chúng ta đi.” Còn Đỗ Ngôn Tranh một mình lái xe rời khỏi đó, tâm trạng lúc này lại vô cùng phức tạp.
Không phải vì bị thằng ranh đó2 đạp cho mấy cái, húc cho mấy cái, thụi cho mấy cái, mà là thằng khốn này... Chủ nhân nhà họ có lòng với cô chủ như thế, yêu cô chủ như thế, vậy mà cô chủ không hề để tâm đến cảm nhận 0của chủ nhân, bọn họ thực sự không thể chịu được nữa.
Chủ nhân bị thương mà bên cạnh lại chẳng có một ai. Cái gì mà anh ta là đồ trai thẳng, còn Thiên Thiên lại là người phụ nữ mạnh mẽ nhìn thì như chẳng quan tâm đến thứ gì, nhưng trên thực tế lại cực kỳ thiếu sự an toàn về mặt tình cảm. Thế nên anh ta hoàn toàn không thích hợp với Thiên Thiên, chắc chắn anh ta và Thiên Thiên sẽ không thể về bên nhau.
Còn nói cái gì mà nếu đã hiểu Thiên Thiên thì nên biết rằng Thiên Thiên là một cô gái trông thì rất thoải mái, nhưng thực ra lại vô cùng khép kín, cô không thể thực sự thân cận với đàn ông, thế nên cho dù trước đây hai người đã có quá khứ như thế nào, Chiến Lê Xuyên tin rằng giữa anh ta và Thiên Thiên chưa từng xảy ra những việc về xác thịt. Bởi vì Chiến Lê Xuyên mới là người đàn ông đầu tiên của Thiên Thiên, hơn nữa Thiên Thiên cũng chỉ có thể chấp nhận chạm vào anh. Thế nên sau này cũng không cần nói cái gì mà anh ta mới là người xứng nhất với Thiên Thiên, một người đến những đụng chạm cơ bản nhất cũng không được đối phương chấp nhận thì nói gì với xứng với chẳng không xứng. Nói chung là, sau một trận đánh nhau, Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy mình bị thương ngoại thì không nặng, nhưng thương nội thì cực kỳ nặng.
Gan và tim đều muốn nổ tung vì tức giận. Anh ta bị thương mấy lần liền vì nguyên nhân này.
Anh ta không hiểu, tốc độ, sức mạnh của họ tương đương nhau, anh ta đã dốc hết sức để đối đầu rồi, đối phương cũng đã dốc hết sức lực, làm sao thằng ranh này có thể vừa so găng vừa chơi trò tâm lý với anh ta được? Mẹ kiếp là một tên bạch liên hoa xấu xa. D
Lúc6 nào cũng giả vờ giả vịt, mỗi lần để lộ điểm yếu để anh ta đánh, anh ta đánh rồi, kết quả chỗ đó lại là nơi mà Chiến Lê Xuyên canh chừng chặt đến mức nước chảy không lọt. Còn anh ta vung tay vung chân rồi lại bị người kia nhìn ra điểm yếu, sau đó tấn công lại anh ta. Hơn nữa lần nào anh ta nói đối phương, đối phương cũng đều tỏ vẻ im lặng chịu đựng, nhưng sau lưng, khi Thiên Thiên không có mặt, đối phương lại nói cực kỳ nhiều.
Gì mà không quan tâm rằng trước đây giữa anh ta và Thiên Thiên đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng sau này trong cuộc đời của Thiên Thiên chỉ có mình Chiến Lê Xuyên, không có bất cứ một người đàn ông nào nữa. Anh ta tức đến phát điên rồi, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu, nói cái miệng ngứa đòn như thế này, chẳng trách ngày xưa bị người ta hành cho bị liệt. Kẻ đáng ghét như Chiến Lê Xuyên, có chết cũng đáng đời.
Nhưng cái tên vô liêm sỉ đó lại nói với anh ta rằng, mình là con cưng của ông trời, chính vì thượng đế muốn sắp xếp cô gái hoàn mỹ nhất cho mình nên mới khiến mình phải chịu đựng những chuyện đó. Nhìn người ta ríu6 rít với nhau cả buổi trời, thuộc hạ của Đỗ Ngôn Tranh mới bỏ đi.
Chiến Lê Xuyên liếc nhìn đám Đỗ Ngọc bỏ đi với ánh mắt không rõ n8ghĩa.