Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà xã, đây là nước Z, chúng ta là dân lành!” Đế Tịnh Hiên phải nhắc nhở.
Tạ Thanh Nghiện trợn mắt: “Tại sao em thấy từ sau khi cùng em 3đến sống tại nước Z, mình còn giống người nước
Z hơn cả em thế?”
Thấy vợ tức giận, Để Tịnh Hiên mỉm cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay bà: “Nướ1c Z có cầu quân tử báo thù mười năm
chưa muộn.”
Tạ Thanh Nghiện lườm: “Mình còn định đợi mười năm à?”
“Nói sai rồi, là giết ngư9ời phải giết tâm. Cho dù có giết chết bọn họ thì cũng chỉ đau đớn một lần thôi đúng không?
Khiến bọn họ ngã từ trên mây xuống địa ngục, từ từ h3ành hạ, từ từ sám hối mới là báo ứng mà bọn họ đáng phải
nhận. Mình nghĩ xem, chúng ta giết chết bọn họ hay là khiến bọn họ nghĩ rằng mình đã đ8ứng ở đỉnh cao nhân sinh
rồi sau đó dần mất đi thứ mà mình để ý nhất, cuối cùng không còn gì cả, chỉ có thể sống qua ngày như ăn xin thì tốt
hơn?
Tạ Thanh Nghiên ôm lấy vòng eo gầy của Để Tịnh Hiên, nép vào trong lòng ông, không muốn nói chuyện, từ từ
hóa giải sự căm hận trong lòng. Xét cho cùng, giết chết bọn họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến, nhưng sự đau khổ
và ấm ức mà con gái đã chịu đựng suốt hai mươi năm sẽ không có nơi nào để đòi lại nữa.
Đầu dây bên kia, sau khi Trạch Ngôn nhận được điện thoại, anh ta tức giận nói với Chiến Lệ Xuyên nội dung cuộc
gọi.
Chiến Lệ Xuyên đang thiết kế một bộ da mô phỏng cho người máy, động tác không dừng lại, anh nói: “Trình độ học
vấn của họ thấp, không hiểu cá chết lưới rách là như thế nào, anh giải thích cho bọn họ là được rồi, có gì mà phải
tức giận?”
“Vâng.”
“Nhỡ may họ đến bên phía mợ chủ gây chuyện thì phải làm sao?” Trạch Ngôn hỏi. Lúc này tay Chiến Lệ Xuyên
mới dừng lại, anh nhìn Trạch Ngôn: “Tại sao anh lại để họ đến tìm mợ chủ gây chuyện? Mợ chủ rảnh lắm à?”
Trạch Ngôn: “… Vâng.”
Xin lỗi đã làm phiền, anh ta không nên làm vậy. Sau khi Trình Thục Ngọc gọi điện chưa đầy một phút, điện thoại di
động của Cảnh Học An đổ chuông.
Ông ta vừa nhấc máy, trợ lý liền nói: “Ông chủ, vừa rồi nhân viên kiểm tra của bên bảo vệ môi trường đến công
trường của chúng ta nói là công trường quá bụi công tác bảo vệ môi trường không đạt tiêu chuẩn yêu cầu chúng


ta dừng thi công chấn chỉnh lại, còn muốn ông chủ đến Cục bảo vệ môi trường đào tạo bảy ngày, đồng thời nộp
tiền phạt.”
Mặt Cảnh Học An co giật: “Cái gì? Có bệnh à? Cần tiền đến phát điên rồi à? Dở hơi đấy à? Tôi đều tuân theo tiêu
chuẩn, dựa vào cái gì mà bảo tôi dừng thi công chấn chỉnh lại?” “Là dự án do ông hai Cảnh phụ trách, vì để tiết
kiệm giá vốn cho công ty, lúc đầu khi làm vách vây lại ông hai đã dùng lưới chất lượng kém, cho nên bụi bị bay ra
ngoài.”
Cảnh Học An: . III
“Một lũ ngu!”
Sau khi cúp máy, Cảnh Học An đi ra ngoài, Trình Thục Ngọc kéo ông ta lại, hỏi: “Ông xã, sao vậy?”
Cảnh Học An kể lại chuyện Cục bảo vệ môi trường yêu cầu công ty bọn họ dừng hoạt động và chấn chỉnh lại, nói:
“Tôi đến công trường xử lý, tối nay không về ăn cơm đâu.”
Cảnh Lạc ở bên cạnh mấp máy môi đang định nói gì đó thì bộ phận kế toán của công ty lại gọi điện tới.
Cảnh Học An vừa nhấc máy thì nghe thấy bên bộ phận thuế nói nhỏ: “Chủ tịch, vừa nãy người của bên Cục thuế
đột nhiên đến, nói rằng họ nhận được tin tố giác, công ty của chúng ta làm sổ sách âm dương. Bây giờ đang kiểm
tra thuế của công ty chúng ta.”


Tim Cảnh Học An đập thình thịch.
“Sao lại đột nhiên đến kiểm tra thuế của chúng ta?”
“Tôi cũng không biết, họ đột nhiên đến. Chủ tịch cũng biết đấy, cục thuế cũng khá gần với công ty chúng ta…” “Mấy người chuẩn bị
đủ đồ chưa?”
“Chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng chủ tịch cũng biết là nếu nhất định muốn điều tra kỹ lưỡng thì chúng ta vẫn không thể giấu được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK