Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247
*********************************
lề Thịnh không hề nghi ngờ gì, vội vàng rời khỏi đó.
Nhưng Ngô Cực đã hứa rằng sẽ gọi điện hộ Tề Thịnh, còn bảo sẽ gọ1i người đi cùng lại không hề làm vậy.
Lúc này Khúc Thừa Ý lao từ trong phòng ra hỏi Ngô Cực, Ngô Cực đáp: “Không sao0, đội trưởng cãi nhau với Mạc
Uyển. Hình như Mạc Uyển muốn chia tay với anh ta”.
Tuy trong video không có âm thanh n1hưng thông qua lời phiên dịch của chuyên viên dịch khẩu hình, chỉ cần
không bị mù thì ai cũng có thể nhìn ra đúng là mấy ngư2ời họ đang nói vậy.
Tề Thịnh đến một con ngõ, người nước R cầm tiền ra đưa cho Tề Thịnh, đó là nội dung video hôm qu6a bị bóc lên
mạng.
Những video này khác với video được đăng lên mạng hôm qua, video này có âm thanh, video tối qua t9hì không.
Trong video này, Tề Thịnh nhìn số tiền mà đối phương đưa rồi hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”
“Đây là năm mươi nghìn đô, là tiền đặt cọc, chỉ cần cậu có thể không cố gắng hết sức trong trận đấu ngày mai, để
bọn tôi thắng, bọn tôi sẽ đưa cậu thêm một trăm năm mươi nghìn đô nữa. Thế nào?”
“Bạn gái tôi đâu?” Tề Thịnh hỏi.
Tề Thịnh vừa dứt lời thì Mạc Uyển đi ra. Cô ta khi đó vẫn mang dáng vẻ yếu đuối và chịu ấm ức. Cô ta vén tóc ra
sau tai, lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp rồi nói một cách đáng thương: “Anh Thịnh, anh đồng ý với họ đi.”
Tề Thịnh kinh ngạc và không biết nói gì: “Mạc Uyển, em có biết em đang nói gì không?”
“Anh Thịnh, bố em nợ một khoản tiền rất lớn, nếu tháng này không thể trả được thì công ty nhà em sẽ bị tịch thu,
đến lúc đó gia đình em sẽ không còn tiền và còn phải gánh thêm một khoản nợ khổng lồ. Anh Thịnh, xin anh hãy
giúp em, em thực sự không còn đường nào nữa nên mới phải cầu xin anh.”
Tề Thịnh liếc nhìn Mạc Uyển rồi lại nhìn đám người nước R, lạnh lùng: “Trận chung kết ngày mai là trận quyết
định xem đội tuyển thủ của nước Z có thể bước ra khỏi giải đấu đội nhỏ thế giới hay không, đây là lần đầu tiên thể
thao điện tử nước ta bước ra trường quốc tế, em lại bảo anh từ bỏ? Nếu anh thực sự từ bỏ, làm sao anh có thể đối
diện với những người ủng hộ đội? Làm sao xứng đáng với đồng đội của anh? Làm sao xứng đáng với nỗ lực của
chính bản thân anh?”
“Anh Thịnh, em xin anh, em… em thực sự không còn cách nào khác nên mới xin anh”
“Im miệng! Em mau lại đây anh đưa em về khách sạn Những người này không phải người tốt em đừng giao du
với bọn họ”
Nhưng Mạc Uyển không hề đi cùng Tề Thịnh mà tiếp tục cầu xin một cách đáng thương.
Tề Thịnh lạnh giọng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đồng đội của tôi và cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, nếu các anh vẫn
muốn giữ thể diện thì mau cút đi, không thì chờ cảnh sát đến rồi, không ai giải thích rõ ràng được đâu.”
Nhưng những người nước R kia lại bật cười không hề kiêng dè.
“Đội trưởng Tế, nếu anh đã không thích uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách chúng tôi tàn
nhẫn”
Nói xong, mấy người đó đột ngột tấn công Tề Thịnh.
Tề Thịnh chỉ là một tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử, tuy cũng biết chút võ vẽ mèo cào nhưng gặp phải kiểu dân
luyện võ như đối phương, anh ta không đánh lại được hai chiều đã bị đánh gục xuống đất.
Sau đó trong tiếng hét của khán giả và các fan, đối phương giẫm chân lên tay Tề Thịnh.
Tề Thịnh gầm lên đau đớn, nhưng Mạc Uyển đứng bên cạnh lại hoàn toàn không hề bước lên giúp anh.
Những người đó giẫm lên tay Tề Thịnh thành thương tích rồi còn chu đáo lau sạch bụi bặm trên tay anh.
Mạc Uyển cũng rời đi cùng những người đó.
Rất lâu sau đó cảnh sát mới đến, khi đó, tay Tề Thịnh đã không còn lành lặn.