Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247
*********************************
An Nhiên, mẹ chỉ có con thôi, con không được bỏ rơi mẹ đâu!”
Đế An Nhiên đảo mắt, nhưng lời nói ra lại rất chu đáo.
“Mẹ yên tâm, 1nói thế nào thì con cũng là con gái của mẹ, chỉ cần mẹ nghe lời con, làm theo lời con nói, chắc chắn
con có thể giúp mẹ trở thành quý tộc nước B0”
“Con nói vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
“Bây giờ Cảnh Lạc đã chết, mẹ đã lấy được mảnh đất đó chưa?” Cuối cùng Đế An Nhiên cũng đi v1ào chủ đề
chính.
“Mảnh đất đó vay tiền mua bằng tên Tiểu Lạc, nhưng bây giờ Tiểu Lạc chết rồi, nó không có con cái, không có
chồng, chỉ 2có bố mẹ thôi. Mẹ thì chẳng sao, nhưng chỗ bố con… Bố con bây giờ chắc đã hận mẹ lắm rồi, mẹ sợ ông
ta không chịu ký tên”
Trình Thục N6gọc kể lại chuyện Cảnh Học An bị đưa đến trung tâm trị liệu với Đế An Nhiên một cách ngượng
ngùng.
“Thế này đi, một tiếng nữa mẹ đến cổn9g trung tâm chờ trợ lý của con. Cảnh Học An đã vào nơi như thế rồi thì
chẳng khác nào đã chết. Mẹ chỉ cần đi vào lấy giấy ủy quyền là được, ngoài ra thì chỉ cần mẹ ký tên lên giấy ủy
quyền, nhường mảnh đất đó cho con. Lát nữa con lên máy bay rồi, sáng mai là đến nơi. Sáng mai mẹ đưa đồ cho
con là được.”
“Ừ, không vấn đề gì.”
“Mai là trận chung kết rồi, mẹ đã bảo Cảnh Kiệt bỏ thi đấu chưa?”
“Me…”
Đế An Nhiên cau mày: “Sao thế?”
“Thằng ranh Cảnh Kiệt chết tiệt đó, bây giờ người giám hộ của nó đã đổi thành Cảnh Thiên rồi, không thèm nhận mẹ nữa. Mẹ bảo nó gia nhập đội của con hoặc là rút khỏi đội hiện tại, nó không chịu nghe, còn chặn cả mẹ nữa. Cho
dù mẹ có gọi cho nó bằng điện thoại công cộng, nó cũng không chịu nghe mẹ nói mà chặn ngay”
Đế An Nhiên cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ.
Cô ta bình tĩnh rồi mới nói: “Mẹ thực sự cắt đứt quan hệ với Cảnh Kiệt rồi à? Không phải chỉ nói miệng thôi sao?”
“Sao có thể là nói miệng chứ? Trước đây công ty của bố nó sắp phá sản, bọn mẹ biết đó là đòn trả thù của Chiến Lê
Xuyên, để tránh cậu ta tiếp tục trả thù, bọn mẹ đã giao công ty cho nó, sau đó cắt đứt quan hệ với nó, như vậy thì
bọn mẹ mới có thể thoát được nợ. Nhưng rõ ràng nó đã biết bọn mẹ làm vậy là để nó gánh vác, cứu vãn công ty
thôi. Ai ngờ nó là đồ ăn cháo đá bát, quay ra bám vào Cảnh Thiên”
Đế An Nhiên bóp cái đầu đang đau nhức, thở dài: “Mẹ có biết Cảnh Kiệt là thiên tài không?”
“Thiên tài?” Trình Thục Ngọc nghĩ đến Cảnh Kiệt là lại thấy đau cả gan, bà ta cười lạnh: “Nó là đồ ngu tài! Đồ ăn
cháo đá bát! Chỉ có mỗi chơi game là giỏi thôi, con chưa thấy điểm thi của nó đầu, điểm như thế không phải là kém
nữa mà là thiểu năng!”
“Mẹ từng thấy ai thiểu năng mà thắng được ra tận nước ngoài chưa? Mẹ tưởng thể thao điện tử chỉ cần chơi game
giỏi là được à? Không có mưu lược và tài trí, thủ đoạn thì đừng hòng thắng nổi. Thôi con không nói mấy cái này với mẹ nữa. Hôm nay con muốn nói cho mẹ biết là em họ của con, cũng tức là công chúa của nước B, Đế Nhiễm Lạc,
hôm trước tham gia cuộc thi tuyển chọn nhà thiết kế cho thương hiệu Chloe hàng đầu thế giới. Nó sang nước Z để
thi nhưng lại chỉ giành được giải ba, mẹ biết người giành được giải nhất là ai không?”
Trình Thục Ngọc ngơ ngác,bà ta hiểu câu hỏi như thế này,bởi vì hồi trước Cảnh Việt thường hay vẽ linh tinh lên giấy.
“Chắc … chắc không phải là Cảnh Kiệt chứ?”
“Hóa ra mẹ còn biết cá năng khiếu này của nóà?Nếu mẹ đã biết nó là nhân tài hiếm có,vì sao lại tặng nó cho Cảnh Thiên?Mẹ có
biết với thành tích của Cảnh Kiệt,cho dù có đem mười công ty của nhà họ Cảnh ra cũng không đổi được không?”
Trình Thục Ngọc:…