tamlinh247.com.vn
*********************************
Trên đôi giày trắng lập tức xuất hiện một vết giày.
*Giày của cậu làm bằng da cừu, đạp vào là sẽ để lại vết. Nhưng n3goài vết giày tôi vừa đạp vào chân cầu thì trên
giày cậu không còn vết giày nào nữa, vậy nên không thể nào là cậu tự giẫm v1ào chân mình. Vừa nãy ở đây không
có ai va vào cậu hay cản trở việc đi lại của cậu. Tức là cậu cố ý.”
Người phục vụ9: ..
“Mặc dù đúng là tôi rất giàu, ngoài thân phận cô chủ nhà họ Để và mợ chủ nhà họ Chiển ra, chỉ riêng tiền phẫu
3thuật cho cậu Lục thôi tôi cũng đã lấy hơn mười tỷ tệ. Nhưng tôi có tiên là chuyện của tôi. Dựa vào đâu mà cậu
làm bẩn váy 8tôi, có thể vì cậu không có tiền nên không đền? Vừa ngang ngược đổ rượu cố ý làm hỏng lễ phục của
tôi, vừa không muốn chịu trách nhiệm, cậu nghĩ mình là ai? Tại sao tôi phải bỏ qua cho cậu?”
Người phục vụ: …
Mọi người: …
Sắc mặt người phục vụ đã trở nên xám xịt.
Cậu ta chỉ tham lam muốn kiếm thêm chút tiền, không ngờ kết quả cuối cùng là kiếm được một triệu mà phải đến
một triệu tư. Mà cậu ta chỉ có thể bán căn nhà duy nhất đang phải trả tiền hàng tháng đi mới có tiền để đền.
Lúc này cậu ta hối hận xanh ruột rồi. “Đương nhiên nếu cậu chịu nói ra ai bảo cậu làm chuyện này, tôi có thể cân
nhắc.”
Người phục vụ run lên ngay lập tức.
“Không… không có ai xúi giục tôi cả, là… là tôi, là tôi muốn thu hút sự chú ý của cô nên mới làm như vậy.”
Người phục vụ nhanh chóng nhận lỗi về mình, đề phòng sau khi bị phát hiện có người đứng sau vụ việc này, ảnh
hưởng đến diễn biến của những sự việc tiếp theo, nếu đối phương trách tội cậu ta thì thứ mà cậu ta mất không phải
tiền mà sẽ là tính mạng.
“Cậu muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Lần này đừng nói là Cảnh Thiên, đến những vị khách bên cạnh cũng không nhịn được bật cười. Chưa nói đến việc
cậu ta chỉ là là nhân viên phục vụ, đến cả những cậu chủ nhà giàu như họ cũng không dám có suy nghĩ quá phận
như vậy có được không hả?
Chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Sau khi người phục vụ bị đưa đi, điều chờ đón cậu ta là sự xuất hiện của cảnh sát và việc bồi thường sau đó.
“Tôi đi thay quần áo, xin thứ lỗi không thể tiếp mọi người được.”
“Để tôi đi với em.” Chiến Lệ Xuyên nói. “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu. “Bé con, mẹ cũng đi cùng.” Tạ Thanh Nghiên
cũng nói. Mấy người anh ở bên cạnh chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. “Em gái, em mau xuống nhé!” Đế Vân Mặc yêu
cầu.
Cảnh Thiên liếc nhìn anh ta, gật đầu.
Người trước đây suốt ngày gọi đại ca này đại ca nọ rất thuận miệng, chỉ trong nháy mắt đã gọi cô là em gái còn trơn
tru hơn cả gọi đại ca.
Bởi vì đây là khu biệt thự, mà căn phòng Cảnh Thiên thay đồ lại ở biệt thự cách sảnh tiệc hơn một trăm mét. Vì đi
giày cao gót nên Cảnh Thiên đi khá chậm.
“Thanh Nghiên.”
Đột nhiên một người phụ nữ trung niên đi tới gọi Tạ Thanh Nghiên.
“Hoa Tử.” Tạ Thanh Nghiên mỉm cười với đối phương.
“Chúc mừng cô tìm lại được con gái.” Người phụ nữ tên Hoa Tử nhiệt tình chúc mừng Tạ Thanh Nghiên, sau đó khen ngợi Cành
Thiên.
Cành Thiên nói chuyện với Hoa Tử một lúc rồi bào mình muốn đi thay đồ.
Tạ Thanh Nghiên cũng muốn đi theo nhưng bị Hoa Tử ngăn lại: “Thanh Nghiên, lâu lắm rồi không gặp, chúng ta nói chuyện một lúc
đi.”
Thấy vậy, Cảnh Thiên Bảo Tạ Thanh Nghiên ở lại tiếp khách còn cô sẽ cùng Chiến Lệ Xuyên đi thay quần áo.