Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Vân Mặc chế giễu, hoàn toàn không hề vì sự đáng thương của Cảnh An Nhiên mà thương hại cô ta. “Được rồi,
ăn cơm đi. Chúng3 ta vào ăn cơm cùng với em gái, không phải để tố giác tội trạng của Cảnh An Nhiên.”
Đế Vân Hi, người có tiếng nói n1hất trong bốn anh em lên tiếng, Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc không nói chuyện với
Cảnh An Nhiên nữa. Ba người họ gần như cùng 9lúc gắp thức ăn lên đĩa của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên bắt đầu ăn cơm, lúc này nhìn thấy thức ăn trên đĩa, cô cười hì h3ì nói: “Anh cả, anh hai, anh ba, các anh
cũng ăn nhiều vào.”
“Được, cảm ơn Thiên Thiên.”
Vì vậy, ba ông anh8 trai như thể được cổ vũ, bắt đầu mạnh mẽ và cơm.
Cảnh An Nhiên chưa bao giờ biết rằng thì ra các anh của cô ta có thể dễ dỗ dành như vậy.
Nhớ lại những việc mình đã làm năm đó, trong lòng Cảnh An Nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.
Thấy cả nhà đã bắt đầu ăn cơm rồi, nhất là Cảnh Thiên hoàn toàn không có dáng vẻ lần đầu làm khách, cho dù ăn
gì thì động tác cũng tạo nhã thành thạo, trông còn cao quý hơn cả người làm cô chủ hào môn hai mươi năm như cô
ta, trong lòng Cảnh An Nhiên hận vô cùng.
“Quản gia Lục, hôm nay tôi ngồi máy bay tới đây từ sáng sớm, cũng chưa ăn cơm, có thể giúp tôi lấy một bộ bát
đũa không?” Cảnh An Nhiên đáng thương nhìn quản gia Lục, đầu còn sự kiêu ngạo ban đầu nữa?
Nhưng…
Không phải là cô ta mềm mỏng hơn một chút là có thể ăn cơm!
Đế Vân Hi luôn không biết thì ra thằng hai nhà mình ghét cô em gái này như vậy là vì chuyện này, tình cảm đối với
Cảnh An Nhiên còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Mặc dù thắng hai hơi chó má một chút, nhưng vẫn là em trai ruột của anh ta. Đế Vân Hi không mặn không nhạt
nói: “An Nhiên, anh nghĩ vừa nãy bố mẹ đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu em không rõ lắm thì anh có thể nói lại cho em
nghe.”
“Em đúng là đứa trẻ mà họ đã nuôi dưỡng hai mươi năm, tuy nói rằng nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm,
huống hồ là con người. Đồng thời trong chuyện này, em cũng có thể coi là vô tội. Nhưng…”


“Chuyện em gái anh bị mẹ em trộm đi rồi đánh tráo là sự thật. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến cho bà ta ngồi tù rồi. Mà bà ta
đánh tráo em gái anh để em có thế sống một cuộc sống giàu sang.”
“Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Nếu không vì em thì em gái anh sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy
ở nhà họ Cảnh. Bây giờ em gái anh quay về rồi, đương nhiên em không thế ở lại đây được nữa. Còn về mẹ em, sau này nhà họ Đế sẽ
từ từ tinh món nợ này với bà ta.” לכ
Đế An Nhiên liên tục lắc đầu: “Không, em không nhận bà ấy! Em không nhận bà ấy là mẹ em! Em chỉ có một người mẹ thôi! Chỉ có
một người bố thôi! Em là đứa trẻ được nhà họ Đế nuôi lớn, em sẽ không rời khỏi nhà họ Đế đâu!”


“Đây không phải là vấn đề em có bằng lòng hay không, mà là bọn anh có bằng lòng chấp nhận em hay không. Bây giờ tất cả thành
viên trong gia đình đều không muốn em ở đây, nếu em không muốn quá mất mặt thì nên tự đi đi. Nếu em không đi thì bọn anh chỉ có
thể gọi cảnh sát đến mời em đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK