Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nghĩ rằng…” Trong giọng nói nguy hiểm của Đỗ Ngôn Tranh xen lẫn sự uy hiếp: “Chỉ cần có Cảnh vẫn còn ở
nhà họ Chiến ngày nào thì cô nê3n tôn trọng cô ấy ngày đó. Còn kiểu người vừa muốn ăn lợi nhuận của gia tộc, vừa
muốn ăn trên ngồi trước, lại còn không muốn tuân thủ quy tắ1c cơ bản, nhà họ Đỗ tôi tuyệt đối không thể tha. Đối
với tôi mà nói, người như vậy không xứng để sống như một con người.”
Chiến Lệ 9Xuyên đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc vì bà xã đang ngồi trên đùi mình, hơn nữa cái “chân”
ngày xưa không còn tri giác vì bị liệt, bâ3y giờ không những có cảm giác mà còn cảm giác rất mạnh.
Giả vờ bị liệt rồi để bà xã mềm mại xinh đẹp như thế này ngồi lên, Chiến Lệ8 Xuyên nghĩ đây là một chuyện cần
dũng khí rất lớn.
Huống hồ, vợ anh thơm ngát như lan, cả cơ thể đều vô cùng ngọt ngào.
Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình như phát hiện ra châu lục mới, cả cơ thể chìm trong sự tuyệt vời của cảm giác mới
lạ, hoàn toàn không thể tham gia vào cuộc chiến tranh của hai người đàn ông đang chĩa vào Chiến Thư Du.
Trong mắt anh, Chiến Thư Du đã tự gây chuyện.
Anh nên làm một kẻ bại liệt yên tĩnh, chờ bọn họ cắn nhau thì hơn. Nhưng khi nghe thấy câu “chỉ cần cô Cảnh vẫn
ở nhà họ Chiến ngày nào” của Đỗ Ngôn Tranh, Chiến Lệ Xuyên nổ bùng lên. Ánh mắt sâu thẳm bỗng chốc bị thay
thế bởi vẻ lạnh lùng.
Chiến Thư Du nhìn Đỗ Ngôn Tranh và Đế Vân Hi một cách không thể tin nổi.
Hai gã này dở hơi à?
Cô ta đang nói giúp bọn họ, bọn họ lại chửi cô ta một trận.
“Anh Đỗ, nếu không phải vì Thiên Thiên đột nhiên không biết tốt xấu mà giội nước đá vào cô Bùi, tôi cũng không
cần phải nói Thiên Thiên. Anh có thể hỏi cô ấy và A Xuyên, bình thường ở nhà họ Chiến, tôi đổi xử với cô ấy như
thế nào.”
Nói xong, Chiến Thư Du nhìn sang Cảnh Thiên và Chiến Lệ Xuyên.
“Chị đối xử với tôi tốt lắm à? Cũng chẳng biết là ai, hai hôm trước còn kéo cả đại gia đình ra bắt nạt tôi, nếu không
nhờ A Xuyên ra mặt, e rằng tôi đã bị chị đè xuống đất mà giẫm cho mấy cái cuối cùng còn bị chị nhổ cho hai cục
đờm ấy chứ!”


Cảnh Thiên vừa thân mật ôm cổ Chiến Lệ Xuyên để chọc tức Đỗ Ngôn Tranh đang sáng quắc mắt lên, vừa kể tội
Chiến Thư Du một cách vô cùng đáng thương, kích thích sự thù hận trong ba người đàn ông đang có mặt.
Chiến Lệ Xuyên: “Chị hai, cả ngày chị gây chuyện với Thiên Thiên, làm vậy sẽ khiến chị thấy vui hơn à?”


Chiến Thư Du trợn trừng mắt: …
Đỗ Ngôn Tranh: “Cô Chiến, kiểu người như cô chi có thể sống trong nhà họ Chiến thôi, nếu cô sống ở nhà họ Đỗ thì đã bị đánh cho
tàn phế từ lâu rồi. Chưa nói những chuyện khác, cô nhìn em họ của tôi đi. Địa vị của con bé ở nước Z không hề kém hơn cô phải
không? Nhưng cô xem từ đầu đến cuối, nó có nói được gì không? Đây mới là biểu hiện mà một cô tiều thư nên có.”
Chiến Thư Du: !!!
Đế Vân Hi: “Thực sự không ngờ được rằng hóa ra có hai lại là người nhỏ nhen như vậy. Cậu ba, người như chị cậu, cậu phải để ý một
chút đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK