Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cảnh Lạc nghe vậy thì lập tức khóc lóc, đôi mắt đầy sự van xin.
Trình Thục Ngọc giữ tay Cảnh Lạc, nói: “Không được, mày không được đ3ưa Cảnh Lạc đi, con bé nhất định phải đi
theo tạo. Tao sẽ không để nó ở nhà họ Bạch thêm nữa!”
Bà ta tưởng nhà họ Bạch sẽ ngăn cản,1 nhưng ai ngờ bà Bạch lại cười nói: “Tôi cho bà vào là để bà đưa cô ta đi mà.
Thứ bẩn thỉu này ở nhà chúng tôi, tôi còn sợ bẩn nhà ấy chứ!”9
“Mẹ!” Bạch Đồ không vui nhìn mẹ mình, nói: “Tiểu Lạc là vợ con, sao mẹ lại ghét bỏ cô ấy như thế?”
Bà Bạch im lặng, không 3nói gì nữa.
Bạch Đồ nói: “Tiểu Lạc, em phải ngoan đó. Nếu em không ngoan thì không được ăn kẹo đầu”
Nghe thấy không được ăn8 “kẹo”, mắt Cảnh Lạc lộ vẻ sợ hãi.
“Em muốn ăn, cầu xin anh! Xin anh đừng tàn nhẫn như vậy, em sẽ chết mất, em sẽ chết thật đấy! Em nghe theo anh,
cái gì cũng nghe anh, hu hu hu… Em… em muốn về nhà. Em về nhà với mẹ một ngày được không? Hu hu hu…”
Nhìn Cánh Lạc thảm như vậy, Trình Thục Ngọc cũng khóc như muốn móc tim gan ra.
Sao số con gái bà ta lại khổ như vậy chứ!
“Tiểu Lạc, con đừng sợ, con biết không, mẹ tìm được chị ruột của con rồi. Chị ruột con là con gái nhà họ Để giàu có
nhất châu Đế. Tuy chị con bị nhà họ Để đuổi đi, nhưng chị con rất lợi hại, hơn nữa chị con còn tìm được bố đẻ con
bé rồi. Họ đều vô cùng tài giỏi, nhất định sẽ tìm được thuốc giải cho con.”
Mắt Cánh Lạc sáng lên, cô ta hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, thật đấy!” Trình Thục Ngọc gật đầu, kéo tay Cảnh Lạc rồi nói: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo chị con tìm
thuốc giải cho con, cho dù không tìm được, chúng ta còn có một mảnh đất, đủ để cho con thuốc cả đời”
Ánh mắt Cảnh Lạc chấn động.
Khi Trình Thục Ngọc định uy hiếp Bạch Đồ thá Cảnh Lạc ra thì Bạch Đồ ngồi xuống bên bàn lần nữa, ung dung tự
tại rót cho mình một chén trà, nói: “Tiểu Lạc, em phải suy nghĩ kỹ. Đi ra khỏi cánh cửa này thì em sẽ không vào
được nữa đâu.”
Sau khi Bạch Đồ dứt lời, Trình Thục Ngọc cảm nhận được cơ thể Cảnh Lạc run lẩy bẩy, sự vui mừng trong mắt lập
tức bị sự hoảng sợ thay thế. Hy vọng vừa dấy lên dân vỡ vụn rồi chậm rãi biến mất.
“Không vào thì thôi! Ai vào nhà các người thì ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!” Trình Thục Ngọc mắng không thèm nể
nang gì: “Họ Bạch kia, các người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ bảo con gái tôi cho các người đẹp mặt!”
Bạch Đồ cười hờ hờ, nụ cười của hắn ta sặc mùi ôi thối giống y như người nhà họ Bạch, khiến Trình Thục Ngọc
buồn nôn.
“Được thôi, vậy bà dẫn cô ấy đi đi. Trên gác có quần áo của cô ấy, Tiểu Lạc nhớ thay quần áo rồi hẵng đi nhé”
Cảnh Lạc vô thức muốn nghe theo lời Bạch Đồ, nhưng Trình Thục Ngọc giữ cô ta lại.


“Đừng đi! Đừng mặc! Con cứ mặc thế này theo mẹ ra ngoài! Đề các hộ dân xung quanh biết con trai nhà họ Bạch biến thái cỡ nào,
làm vợ mình bị thương thành như vậy, đúng là không bằng đồ súc vật!”
Bà Bạch nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
“Bà có thể dẫn cô ta ra ngoài trong bộ dạng này. Nhưng… Bà bêu xấu nhà họ Bạch chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô
ta. Dù sao thì một người ngày đầu tiên đăng ký kết hôn đã chạy đến quán bar uống rượu, chơi đùa với đàn ông nên mới ăn phải thứ
không nên ăn là cô ta chứ không phải con trai tôi.”
“Loại người để tiện vốn là con nhà sa sút, nhưng lại trèo cao gả vào một gia đình giàu có như nhà họ Bạch chúng tôi, còn đi bar rồi
dính vào cái thứ khiến người ta ghế tởm, nhà chúng tôi không chế là đã quá lắm rồi, vậy mà bà còn muốn bêu rếu nhà chúng tôi.
Được, bà cho mọi người biết đi. Chỉ cần bà dám, tôi sẽ công bố chuyện đáng xấu hổ của Cảnh Lạc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK