tamlinh247.com.vn
*********************************
Đúng… đúng là có một mảnh đất.”
“Bà đưa mảnh đất đó cho tôi, tôi đi phát triển.”
“… Hả?” Trình Thục Ngọc ngơ ngác,3 giác quan thứ sáu trong lòng tạo sự bài xích.
Mảnh đất này là sự bảo đảm cuối cùng của bà ta và Cảnh Lạc, nếu nhà họ Bạch đố1i xử không tốt với Cảnh Lạc, ít
nhất thì sau này hai người vẫn có thể sống sung túc nhờ vào mảnh đất này.
Tuy bà ta đồng ý bù9 đắp cho con gái lớn, nhưng… nhưng chuyện này không hề bao gồm cả mảnh đất, ít nhất thì
không phải tất cả.
Nhưng nếu Đế An 3Nhiên lấy được mảnh đất này, có khả năng hai mẹ con bà ta sẽ không được chia chút nào, sau
này chỉ có thể sống dựa vào Để An Nhiên. <8br>
“Làm sao, không chịu à?” Trong mắt Đế An Nhiên lại lộ vẻ giễu cợt.
“Không phải không muốn.” Trình Thục Ngọc khó xử: “Mảnh đất này không phải của mẹ, là mẹ có được thông qua
việc vay mượn, chờ có chính sách, mẹ định sẽ chuyển nhượng lại mảnh đất này ngay chứ không có ý định phát
triển nó. Hồi trước vay một tỷ bảy trăm triệu để mua mảnh đất này, cho dù sau này tăng giá thì cũng chỉ lấy được
khoản tiền tương đương, lại thêm đã đồng ý chia phần cho người khác, trong số một tỷ bảy trăm triệu kiếm được có
ít nhất bảy trăm đến một tỷ là của người ta. Cái này còn phải xem bao giờ chính phủ ban hành quyết định nữa.”
Đế An Nhiên không hề biết một tỷ bảy trăm triệu này còn là vay, cô ta không thể hít thở nổi.
Ban đầu sau khi cô ta biết về mảnh đất đó, cô ta đã tìm người đi thám thính về vụ quyết định, đúng là vị trí của
mảnh đất đó sau này sẽ trở thành trung tâm tài chính mới.
Cho nên cô ta tính toán một mảnh đất giá một tỷ bảy trăm triệu, chờ có quyết định thì ít nhất có thể tăng gấp đôi.
Chờ sau khi tăng giá rồi lại cải tạo thành biệt thự và bán đi, như vậy có thể tăng thêm nữa. Vậy là một tỷ bảy trăm
triệu sẽ biến thành sáu tỷ tám trăm triệu, trừ tiền vốn bỏ ra, có thế nào cũng có thể lãi được một nửa.
Thế nên bây giờ nói với cô ta rằng nhà họ Cảnh còn không mua nổi một mảnh đất một tỷ bảy trăm triệu, cô ta quả
thực không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Nhưng cho dù nói thế nào, chắc chắn giá mảnh đất này sẽ tăng, tin chắc đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ có thể
vay được một tỷ bảy trăm triệu.
“Được rồi tôi biết rồi, tôi sẽ trả tiền cho bên kia, bà bảo Cảnh Lạc sang tên mảnh đất đó cho tôi.” Đế An Nhiên
không nói bằng giọng điệu thương lượng mà là ra lệnh, điều này khiến Trình Thục Ngọc khó chịu.
Đề ra ba yêu cầu, một cái là bà ta gặp xui, một cái là Cảnh Kiệt gặp xui, một cái nữa là Cảnh Lạc và bà ta đều xui.
Chuyện này thực sự…
Cảm giác như con gái lớn đang đến để đòi nợ! “Không phải mẹ không cho con, mà là… mảnh đất này là của Cảnh
Lạc. Bây giờ Cảnh Lạc đã gả vào nhà họ Bạch, trở thành mợ chủ nhà họ Bạch rồi, nếu nó không có chút chỗ dựa thì
sau này nó sống thế nào?”
Đế An Nhiên cười lạnh: “Bà chỉ nghĩ sau này nó sống thế nào mà không nghĩ xem sau này tôi sống thế nào à?”
“Sao mẹ lại không nghĩ đến con chứ? Những mành đất này là của em gái con, cho dù mẹ bào nó đưa ra thì với tính cách của em gái
con, chắc chẳn nó sẽ không đưa đâu. Bởi vì người nợ con là mẹ, không phải em gái con! An Nhiên, mẹ biết là mẹ có lỗi với con, mẹ
cũng chấp nhận làm hết những gì mình có thể vì con, nhưng mẹ thật sự không thể làm theo yêu cầu này của con được!”
“Ha ha.” Đế An nhiên cười: “Tôi biết bà không làm được nên tôi cũng chi nói vậy mà thôi, tôi không hề nghĩ rằng bà sẽ vì tôi mà từ
bỏ Cảnh Lạc.”
Trình Thục Ngọc nghe xong, vừa thở phào thì Đế An Nhiên nói tiếp: “Có điều… bà bắt buộc phải đưa mảnh đất này cho tôi.”
Trình Thục Ngọc: …!!!