Không ngờ Bạch Đồ là người nhà họ Đế, hắn ta đối xử với cô ta như thế là để báo thù cho Cảnh Thiên!
Vốn đã vô cùng uất ức rồi, cô ta lập tức1 gào khóc. Không, đáng lẽ ra ngay từ đầu bà ta đã không nên xuống dưới cứu Cảnh Thiên.
Bà ta nên để đồ sao chổi đó hoàn toàn biến mất trên đời này, tránh để bây giờ reo rắc tai họa cho cả nhà bà ta! Trình Thục Ngọc trợn mắt.
Tuy đã đoán được khả năng này, nhưng sau khi nghe xong bà ta vẫn không thể chấp nhận được. Trình Thục Ngọc có cảm giác trái tim mình như bị bóp nát, đây là đứa con bà ta cưng chiều hết mực mà!
Chỉ mới mấy ngày mà con bé đã bị tra tấn thành ra thế này. “Hu hu hu... Bạch Đồ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh như thế, tốt với anh như thế, tại sao anh lại đối xử với 0em như vậy? Anh quá đáng lắm! Quá đáng lắm! Hu hu hu... Mẹ... Mẹ mau cứu con! Mẹ cầu xin bọn họ thả con ra, đưa thuốc cho con!”
Lần này cuố6i cùng Trình Thục Ngọc cũng hiểu được một chút, bà ta trợn mắt, một suy nghĩ không hay thoáng vụt qua trong đầu đã bị bà ta đè xuống. “Thuố8c? Thuốc... thuốc gì?”
Nói xong, bà ta hằm hằm nhìn Bạch Đồ: “Mày bỏ thuốc Tiểu Lạc hả? Sao mày lại độc ác vậy? Các người làm vậy là phạm p2háp! Tôi sẽ kiện các người!” “Không! Không! Con không muốn!”
Cảnh Lạc nghe thấy phải cai ma túy thì trợn mắt, đánh vào mặt Trình Thục Ngọc khiến bà ta ngã nhào, mắt nổ đom đóm. Bà ta nằm trên mặt đất, tại ù ù, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét của Cảnh Lạc, thậm chí vừa nãy cô ta còn không thể đứng dậy nhưng lúc này đã đứng lên, bắt đầu đấm đá bà ta.
Trình Thục Ngọc chỉ có thể ôm đầu, cong người, khóc lóc tránh né những cú đòn của Cánh Lạc, miệng không ngừng nói: “Được được được, mẹ sẽ không báo cảnh sát, mẹ không kiện bọn họ. Đừng đánh nữa! Tiểu Lạc đừng đánh nữa! Ôi ôi..” “Mẹ! Đừng kiện! Tuyệt đối đừng kiện! Con sẽ chết mất! Con thật sự sẽ chết mất!”
Cảnh Lạc lại sợ đến nỗi toàn thân run rẩy khi nghe thấy Trình Thục Ngọc nói muốn kiện. “Chẳng phải lúc nãy bà bảo muốn kiện chúng tôi, còn muốn kiện chúng tôi đến mức tăng gia bại sản sao? Tôi biết6 rồi, bà kiện đi. Tùy bà”
Lúc này Bạch Đồ lộ bản chất là một công tử bột, mặt dày mày dạn, đầu còn phong thái cậu chủ giỏi giang lúc trước nữa? Con gái bà ta xinh đẹp như vậy, hiền lành như vậy, ưu tú như vậy mà lại bị ma túy hủy hoại hoàn toàn.
“Không... Không... Đi thôi, Cánh Lạc, mẹ dẫn con đi cai thuốc! Con chỉ cần có một chút nghị lực thì chắc chắn sẽ trở lại quỹ đạo như trước!” “Tiểu Lạc, rốt cuộc con làm sao vậy? Con nói cho mẹ biết đi! Con làm sao thế?”
Cảnh Lạc gào khóc nức nở, khóc không thành tiếng, nói: “Con... con nghiện ma túy rồi, hu hu hu... Mẹ, nếu không có ma túy con sẽ chết!” Bà ta vô cùng hối hận.
Nếu lúc trước bà ta tốt với Cảnh Thiên một chút thì có phải sẽ không trở thành như bây giờ không? Cảnh Lạc trút hết giận dữ lên người bà ta.
Nếu bà ta không đối xử tồi tệ với Cảnh Thiên như vậy thì bố mẹ ruột của Cảnh Thiên đã không trả thù cô ta rồi.
Nhưng bây giờ cơ thể Cánh Lạc đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị thuốc phiện và Bạch Đồ tra tấn cùng lúc khiến cô ta không còn sức lực nữa.