“Cảm ơn vì lời khen.”
Mạc Phàm dở khóc dở cười trước câu nói đột nhiên của Mộ Mộc. Chẳng lẽ phụ nữ hiện tại đều là vậy sao?
Vừa rồi Mộc Mộc đâm vào xe thực sự rất nguy hiểm, ngay cả võ giả cấp nhập môn cũng có thể bị trọng thương vì va chạm mạnh như vậy!
Mạc Phàm rõ ràng cảm nhận được tại thời khắc va chạm phát sinh, Cơ Ngưng Vũ dùng nguyên lực bảo vệ Mộ Mộc, mới làm cho nàng bình yên vô sự như hiện tại.
Đương nhiên, lấy thực lực cấp C của Mộ Mộc, lần đụng xe này không đủ để khiến cô chịu nhiều thương tích, nhưng lớp trang điểm và kiểu tóc còn hoàn hảo như vậy thì tuyệt đối không thể!
Ngự tỷ mặt lạnh này, đối với nguyên lực nắm giữ so với bản thân nó hiện ra thực lực còn mạnh hơn!
"Kỳ thật, ngươi không cần cảm tạ chúng ta, bởi vì chúng ta còn có cầu xin ngươi." Cơ Ngưng Vũ nói với Mạc Phàm:
“Huống hồ, vừa rồi nếu như ngươi ra tay, ba người kia có thể đã không còn mạng.”
“Chúng ta ở chỗ khác nói đi.” Mạc Phàm cười nói: “Ở đây quá người nhiều, tai mắt cũng nhiều, không thích hợp để nói chuyện cũ.”
Chuyện cũ? Đây rõ ràng là lần đầu hai bên gặp nhau, có chuyện cũ gì để nói đây?
Mộ Mộc cùng Cơ Ngưng Vũ đều nghe được từ này, thế nhưng cũng không có để trong lòng, cho rằng Mạc Phàm vô tình dùng sai từ.
"Được, tôi còn mang theo một chiếc xe thương mại." Mộ Mộc gật đầu, nghiêng đầu nhìn Mạc Phàm, cười ngọt ngào, ghé vào tai Cơ Ngưng Vũ thì thầm:
“Vốn còn tưởng anh ta chỉ rất lợi hại, không ngờ còn đẹp trai như vậy. Thật là một bất ngờ thú vị nha!”
Cơ Ngưng Vũ nhìn Mộ Mộc một cái, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, trực tiếp nói: "Con nhóc nông cạn.”
"Ai nha, sư phụ, nhìn soái ca là một chuyện rất vui vẻ." Mộ Mộc ôm cánh tay Cơ Ngưng Vũ:
“Người thử cùng ta trải qua niềm vui này đi.”
Hai nữ thầy trò, cùng nhau trải nghiệm loại hạnh phúc nào đó liên quan đến đàn ông?
Nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ!
Đối mặt với loại đề nghị này, Cơ Ngưng Vũ mặt không chút thay đổi, lười phản ứng.
Chỉ là, khi Cơ Ngưng Vũ nhìn về phía bóng lưng Mạc Phàm, trong lòng lại nổi lên cảm giác quen thuộc khó nói, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Loại cảm giác này rất mơ hồ, Cơ Ngưng Vũ trong lúc nhất thời không bắt được.
Một giờ sau, ba người đã ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng.
Mộ Mộc rất hào phóng, gọi một bàn toàn những món đắt tiền nhất trong nhà hàng.
“Mạc tiên sinh, anh có uống rượu không?" Mộ Mộc hỏi.
"Nếu không phải lái xe, có thể uống một chút." Mạc Phàm nhẹ gật đầu:
“Cô gọi tôi là Mạc Phàm là được, không cần khách sáo. Bạn của Thiệu Quyên cũng chính là bạn của tôi.”
“Ồ, vậy tôi vào thẳng vấn đề luôn.” Mộ Mộc một tay chống cằm, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ão não:
“Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, cho nên cần một cao thủ trẻ tuổi đẹp trai giúp chống đỡ áp lực gia đình một chút…”
Nghe đến đây, Mạc Phàm không khỏi nghĩ tới hôn ước của mình, trong lòng âm thầm than khổ. Anh cũng không muốn lập gia đình sớm, thật sự không muốn cưới vợ sớm như vậy.
Thấy Mạc Phàm không nói gì, Mộ Mộc vội vàng nói:
"Về phần giá cả, anh muốn thế nào cũng được. Chỉ cần có thể không cùng Hoàng Vân Bằng kia đính hôn, muốn tôi làm gì cũng được. Nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”
Muốn làm gì cũng được? Lại còn ngoan ngoãn nghe theo?
Nghe xong những lời này, Mạc Phàm thoáng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt theo bản năng quét qua quét lại trên người Mộ Mộc.
Chà, nghiêm túc mà nói, thân hình bốc lửa của Mộ Mộc này quả thật đối với người khác phái rất có lực sát thương.