Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Mộc cũng không muốn đem người không liên quan kéo vào, nhưng trừ cách này, cô không còn lựa chọn nào khác.

“Tớ không muốn nhìn thấy cha tớ bị người khác chèn ép, cho nên…” Mộ Mộc lại thở dài:

“Quyên, theo cậu nói, nhân phẩm Mạc Phàm tốt như vậy, tớ có thể nhờ anh ấy giúp chuyện này chứ?”

"Được." Đối mặt với vấn đề khó khăn của chị em tốt, Thiệu Quyên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn:

“Cậu yên tâm đi. Trước tiên tớ sẽ gọi điện cho Mạc Phàm, hẹn cho hai người gặp mặt.”

Mộ Mộc gật đầu: "Chuyện trong nhà, tớ sẽ tận lực kéo dài thời gian thêm một chút, nếu như kéo không được..."

"Vẫn còn thời gian mà, cậu mau đi Ninh Châu đi." Thiệu Quyên kéo tay Mộ Mộc:

"Bây giờ cậu phải tranh thủ thời gian.”

Cơ Ngưng Vũ ở một bên nhàn nhạt nói: "Ta đối với Mạc Phàm này cũng rất có hứng thú."

Lúc này Mộ Mộc vẫn còn có thể vui cười, thu lại vẻ mặt ưu sầu, ánh mắt dừng ở điểm trọng yếu trên thân hình đầy đặn của Cơ Ngưng Vũ hai giây, hàng mi dài cong vút chớp chớp, sau đó nói:

“Sư phụ, hiện tại không phải cũng đang độc thân sao? Hay là người liền xem Mạc Phàm này có hợp khẩu vị của người không?"

Cơ Ngưng Vũ nhìn đồ đệ của mình một cái, thản nhiên nói: "Còn nói như vậy nữa, buổi tối liền luyện thêm hai giờ.”

"Vâng, sư phụ tốt ơi, người ta cũng không phải trêu chọc nha, chỉ là…” Mộ Mộc bĩu môi, kéo dài giọng điệu, tràn ngập hương vị làm nũng.

Cơ Ngưng Vũ chỉ là sư phụ của Mộ Mộc, đối với chuyện thông gia của nhà họ Mộ, nàng quả thật cũng không tiện xen vào. Cô lắc đầu nói:

“Suy cho cùng vẫn là do ngươi, nếu ngươi có thể trở thành võ giả cấp A, còn cần gì phải đi tìm người khác hỗ trợ?”

Nói xong câu này, Cơ Ngưng Vũ liền xoay người lên xe, nhưng dù di chuyển, bóng lưng của cô cũng sẽ vô tình lộ ra phong thái mạnh mẽ.

"Mộc Mộc, tớ biết áp lực gần đây của cậu rất lớn, có việc gì nhất định phải kịp thời nói cho tớ biết.” Thiệu Quyên nhìn thẳng vào mắt Mộ Mộc:

"Tớ còn nói muốn làm phù dâu của cậu, nhưng mà, tớ cũng không muốn gặp một cô dâu không vui vẻ trong lễ cưới của cậu.”

Hốc mắt Mộ Mộc hơi đỏ lên một chút, sau đó nặng nề gật đầu:

“Được. Dù chỉ vì câu nói này của cậu, tớ cũng phải nghĩ biện pháp trì hoãn hôn ước này.”

Tâm sự của tiểu thư Mộc gia cũng không vui vẻ như bề ngoài.

"Ừ, cậu đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa.” Thiệu Quyên đáp.

Mộ Mộc nghe ra hàm ý của câu này: "Quyên, cậu không đi theo tớ đến Ninh Châu sao?”

“Tớ không đi.” Thiệu Quyên ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó nàng cười nói:

“Tớ phải trở về thu dọn đồ vật mà bố mẹ lưu lại, cất chúng thật kỹ đã.”

Sau khi ý thức được cha mẹ mất tích có thể có ẩn tình khác, Thiệu Quyên liền muốn thử xem liệu cô có thể tìm thấy manh mối nào từ di vật của cha mẹ mình để lại hay không.

Mộ Mộc gật đầu, ôm Thiệu Quyên một cái: "Được, vậy tớ đi Ninh Châu trước chờ cậu.”

Ba giờ sau, Mạc Phàm và Hạ Hiểu Y đã đến Ninh Châu, hơn nữa còn đứng trước cổng đại học Ninh Châu.

Đây là trường đứng đầu của năm tỉnh phía bắc, có thể xếp vào top năm trong cả Đại Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK