Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tử Viện vẫn không có tin tức gì, con trai cũng không trở về được, cái nhà này sắp tan nát rồi, sao còn có tâm tình gì ăn cơm?" Lữ Nghệ Vi nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Nhưng bà ta nghĩ về Tống Tử Viện, muốn cô mau trở về, cũng không phải do nhớ nhung gì. Mà là chỉ muốn mau đưa cô cho Mạc Phàm đổi lấy con trai trở về.

Tống Lương Minh thở dài một tiếng, không nói gì, người giàu nhất Bắc An này gần đây vẫn luôn kín tiếng.

"Chúng ta bồi thường nhiều tiền như vậy, vì sao còn không đổi được con trai?" Mắt của Lữ Nghệ Vi đỏ bừng nói:

"Mạc Phàm này khẩu vị thật đủ lớn!"

“Đừng nói lung tung!” Tống Lương Minh vô cùng nghiêm túc nhìn vợ:

“Bà nên biết, số tiền chúng ta đưa ra cũng không phải là vì đổi lấy con trai, mà là vì bảo trụ toàn bộ Tống gia! Nếu không, tập đoàn Foy tiến hành chèn ép toàn diện, vậy Tống gia cũng không trụ được nửa tháng đâu!”

“Nhưng tôi không muốn nhìn Viễn Đông bị những người trong đội giám sát hành hạ!” Lữ Nghệ Vi lau nước mắt:

“Nếu bản án được tuyên, không biết phải mất mấy năm nữa nó mới có thể ra ngoài!”

“Bà đừng nghĩ chuyện sớm để Viễn Đông ra ngoài!” Tống Lương Minh thản nhiên nói:

"Tính tình Viễn Đông quá mức ngang ngược, để cho nó ở trong đó vài năm, thu hồi tâm tính, đối với nó vậy mà an toàn nhất!”

“Sao ông có thể nói như vậy được hả? Đó là nhà tù! Ông có thể nhẫn để để con trai chịu đựng một nơi như vậy? Ông có phải là bố nó không?” Lữ Nghệ Vi cao giọng, đập bàn thật mạnh.

“Vậy còn tốt hơn là chết!” Tống Lương Minh đứng lên, trừng mắt nhìn vợ, lạnh lùng nói:

“Bà có biết tối hôm qua con trai của Trình Gia và Bạch Gia ở Ninh Châu xảy ra chuyện gì tại Bắc An này không? Bọn họ đều mất một cánh tay!”

"Cái gì? Mất một cánh tay?” Lữ Nghệ Vi khiếp sợ: “Là ai làm? Sao lại dám to gan như vậy?”

Tống gia tuy rằng là người giàu nhất Bắc An, nhưng Bắc An cũng chỉ là một thành phố bình thường ở năm tỉnh phía Bắc. Tống gia mặc dù giàu có, nhưng so với Trình Gia ở Ninh Châu, thế lực vẫn không cách nào sánh bằng.

Ngay cả Trình gia cùng Bạch gia cũng dám chọc, người này không muốn sống nữa sao?

"Còn có thể là ai làm?" Tống Lương Minh hỏi ngược lại.

Trên trán Lữ Nghệ Vi đã toát mồ hôi lạnh: “Là… hắn?”

Tống Lương Minh từ chối cho ý kiến: "Cho nên, bà còn có thể trách tôi để cho bà quỳ xuống sao? Chuyện cho tới bây giờ, muốn bảo trụ Tống gia, phương thức duy nhất, chính là phải cùng Mạc Phàm giao hảo! Không còn cách nào khác!"

Lữ Nghệ Vi lau mồ hôi trên đầu, đặt mông ngồi trên ghế.

Lúc trước bà còn có ý nghĩ muốn liên hợp với các thế gia khác trả thù Mạc Phàm, nhưng bây giờ xem ra, ý nghĩ này quả thực ấu trĩ đến buồn cười!

Đối phương ngay cả con của những gia đình thế lực ở Ninh Châu cũng không để vào mắt, bà còn có thể đi liên hợp với ai?

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Tử Viện, dựa vào dung mạo của nó, hẳn có thể làm cho chúng ta và Mạc Phàm trở nên gần gũi hơn một chút!”

Trong mắt Tống Lương Minh, vợ ông có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ bà rốt cục thông suốt, không còn chỉ nghĩ đến việc cứu con trai mình nữa.

"Bảo trụ được gia tộc mới là điều quan trọng nhất!” Tống Lương Minh trầm mặc nói:

"Theo tôi biết, lão hồ ly Hàn Hà Duyên đã bắt đầu tìm mọi cách kéo gần quan hệ giữa hắn và Mạc Phàm, chúng ta không thể bị bỏ quá xa.”

Hàn Hà Duyên đã luyện công buổi sáng xong, đang chuẩn bị dạy một số đệ tử công phu.

Lúc này lại có một đồ đệ cầm điện thoại hắn chạy đến, chuông điện thoại còn đang không ngừng vang lên!

“Sư phụ, có điện thoại của ngài.” Tên đồ đệ nói, vẻ mặt rất sốt ruột.

Khuôn mặt Hàn Hà Duyên trầm xuống: "Không phải đã nói rồi sao, lúc luyện tập ta không nghe điện thoại.”

“Sư phụ, đây là điện thoại của sư cô!”

"Điện thoại của sư muội ta?" Hàn Hà Duyên nhướng mày: “Mau đưa cho ta!”

Nghe Hàn Hà Duyên nói như vậy, các đệ tử chung quanh đều dựng thẳng lỗ tai!

Bọn họ chưa từng gặp qua vị sư cô này của mình, nhưng lại sớm nghe qua mỹ danh của nàng.

Theo lời đồn, nàng từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ở Đại Hạ, hơn nữa thiên phú cực cao. Nhưng sau đó lại rời khỏi Đại Hạ, gia nhập liên bang Hắc Ưng, mười mấy năm qua cũng không có trở về.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hàn Hà Duyên vẫn ngồi yên một lúc lâu không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Sư phụ, sư phụ làm sao vậy?" Các đệ tử lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK