Mộ Mộc quay đầu nhìn sư phụ, lúc này mới phát hiện vị sư phụ này của cô toàn thân cứng ngắc, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn lạnh như băng của nàng lúc này lại tràn ngập kinh ngạc cùng phức tạp
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Mộ Mộc quan tâm hỏi.
Cơ Ngưng Vũ không đáp lại lời của Mộ Mộc, mà tự minhg lẩm bẩm: "Biến phức tạp thành đơn giản, đạo lý cơ bản như vậy... vì sao ta lại không nghĩ ra?"
Thiệu Quyên cũng không nghĩ tới, sau khi mình vừa đọc ra vài câu phương pháp luyện tập mà Mạc Phàm truyền dạy, phản ứng của Cơ Ngưng Vũ lại lớn như vậy!
Không phải cô chưa từng nghĩ tới phương pháp mà Mạc Phàm truyền lại sẽ rất lợi hại, nhưng mức độ kinh ngạc này của Cơ Ngưng Vũ cho thấy Thiệu Quyên vẫn đánh giá thấp năng lực của Mạc Phàm!
"Cái này... rất lợi hại sao?” Thiệu Quyên có chút ngoài ý muốn hỏi.
"Đây là phương pháp tu luyện thiên tài! Nếu không phải hiểu biết cực cao về lý thuyết nguyên lực, tuyệt đối không thể tổng kết ra phương pháp này được!” Cơ Ngưng Vũ nhìn Thiệu Quyên, rất nghiêm túc nói:
“Càng là nền tảng cơ bản thì càng khó thay đổi, giới võ giả Nguyên Lực của Đại Hạ đều chỉ dựa vào mấy phương pháp luyện tập căn bản kia, rất ít người nghĩ đến việc thay đổi các phương pháp cơ sở cho các võ giả khi nhập môn.”
“Đây là do Mạc Phàm tổng kết ra sao?” Thiệu Quyên kìm lòng không được nhìn về phía đoàn tàu biến mất, trong mắt bất giác hiện lên một ngôi sao nhỏ, nói thầm: "Anh ấy thật lợi hại.”
"Dù không phải do hắn nghĩ ra, nhưng có thể thản nhiên truyền lại phương pháp luyện tập quan trọng như vậy cho cô, đủ nói rõ địa vị của cô ở trong lòng hắn." Cơ Ngưng Vũ nói với Thiệu Quyên.
Do tâm tình dao động nghiêm trọng, Cơ Ngưng Vũ nói nhiều hơn bình thường, thậm chí câu nói cũng dài hơn không ít.
Trong thế giới võ giả, có người giỏi lý luận, có người giỏi thực hành, nhưng Mạc Phàm lại là thiên tài của cả hai phương diện này!
Vì vậy, phương pháp luyện tập mà anh đưa cho Thiệu Quyên thực sự là do chính anh đúc kết mà có được.
Mạc Phàm vẫn còn rất nhiều bản tóm tắt lý thuyết về nguyên lực tương tự trình độ này, nhưng chúng còn xa mới là bảo bối dưới đáy hộp của hắn.
Tuy nhiên, những lời này của Cơ Ngưng Vũ lại làm cho đáy lòng Thiệu Quyên nổi lên một chút gợn sóng.
Mạc Phàm xông vào cuộc sống của cô với một thái độ cực kỳ mạnh mẽ, vô tình giúp cô bắt đầu một cuộc sống mới một cách vô lý. Trong hoàn cảnh như vậy, nhận thức của Thiệu Quyên về Mạc Phàm tự nhiên bắt đầu thay đổi một cách tinh vi.
Mộ Mộc hai tay ôm ngực, chớp chớp mắt nói: “Ai nha, Mạc Phàm này đối với Quyên của chúng ta tốt như vậy. Nếu ta muốn xuống tay với hắn, chẳng phải là đoạt người yêu sao?”
Thiệu Quyên đỏ mặt lườm cô một cái, trách móc nói: "Mộc Mộc, đừng nói nhảm, tớ và Mạc Phàm thực sự chỉ là bạn bình thường mà thôi."
“Được, cậu đã nói như vậy, tớ liền không khách khí đâu.” Mộc Mộc cười khúc khích, vươn tay ôm lấy eo thon của đối phương:
“Đến lúc đó nếu tớ cướp được Mạc Phàm, cậu cũng không được ghen nha.”
Thiệu Quyên ngược lại không nói đùa theo, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình: "Mộc Mộc, rốt cuộc cậu gặp phải khó khăn gì mà phải từ Hoài Hải xa xôi chạy đến Liêu Giang?”
"Tớ cần tìm một võ giả lợi hại đến hỗ trợ, tốt nhất đã vượt qua sơ kỳ cấp A.” Mộ Mộc trầm mặc một chút, sau đó nói:
"Nếu là đỉnh phong cấp A, là tốt nhất!”
Gia đình cô đang phải đối mặt với sự can thiệp mạnh mẽ của các thế lực bên ngoài.
"A cấp đỉnh phong?"