Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vũ Tâm, cậu không cần giới thiệu chi tiết như vậy đâu!” Lúc này, nữ sinh tóc ngắn kia cũng tiến lại gần, đẩy Lam Vũ Tâm ra, cũng nắm tay Mạc Phàm:

"Anh à, em họ Tư, còn tên là An Bắc. Ý nghĩa là an định bắc cảnh, cái tên này có phải đặc biệt dễ nhớ hay không?”

Mạc Phàm cười gật đầu: "Cái tên rất ấn tượng."

Tư An Bắc chớp chớp mắt một cái, hất mái tóc ngắn của mình, ra vẻ oai hùng: "Đúng rồi, em cũng đang độc thân đó."

"Nào nào, em giới thiệu cho hai người một chút, ký túc xá chúng ta có duy nhất một tiểu thục nữ." Lam Vũ Tâm kéo cô gái mặc trang phục mùa hè màu trắng lại:

"Cô ấy tên là Mặc Thanh Thu, đến từ Giang Nam.”

Hiển nhiên, trước khi Hiểu Y đến báo danh, ba người họ đã rất quen thuộc với nhau.

Mặc Thanh Thu tuy rằng không quá hướng ngoại, nhưng cũng rất hào phóng mỉm cười nói:

“Xin chào Hiểu Y, chào anh Mạc Phàm.”

Khi hai chữ "Mạc Phàm" được nói ra, ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt của cô gái hơi dao động.

Mặc Thanh Thu đúng là có khí chất dịu dàng của mỹ nhân Giang Nam, hoàn toàn trái ngược với ba nữ lưu manh còn lại.

Mạc Phàm có chút tò mò hỏi: "Nếu em đến từ Giang Nam, vì sao không ở lại bên kia học tập, mà lại tới Bắc Cảnh học?”

Từ Giang Nam đẹp như tranh vẽ, đến miền Bắc thường xuyên xảy ra chiến tranh, chắc chắn không chỉ có hai từ "can đảm".

Tuy nhiên, bất kể lý do là gì, Mạc Phàm rất ngưỡng mộ cô gái này.

"Bởi vì đây là nơi em vẫn luôn mong ước được đến.” Mạc Thanh Thu vén tóc bên tai, lộ ra một bên khuôn mặt trắng nõn, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu:

“Em có một thần tượng, muốn trở nên giống anh ấy.”

Hạ Hiểu Y hứng thú hỏi: "Vậy thần tượng của cậu là ai vậy? ”

"Anh ấy là thiếu tướng trẻ tuổi nhất quân bộ Đại Hạ chúng ta." Mạc Thanh Thu đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó ôn nhu trong đôi mắt hiện lên một tia bi thương:

“Nhưng đáng tiếc, lần đầu tiên được biết tên anh, lại là ở tang lễ năm năm trước.”

Hạ Hiểu Y nghe xong, ho nhẹ một tiếng, kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, sau đó không nói gì.

Lúc ấy ấn tượng của Hạ Hiểu Y đối với đám tang kia không sâu lắm.

Nhưng cô đã ở chung với Mạc Phàm một thời gian, cũng nghe Hạ Thiên Kỳ nói qua sự tích của Mạc Phàm. Nên tự nhiên biết, giờ phút này "thần tượng" mà Mặc Thanh Thu nói, chính là anh rể của mình!

Chỉ sợ Mặc Thanh Thu cũng không nghĩ tới, thần tượng của cô đang ở gần trước mắt!

"Quá tiếc nuối, tôi ngay cả dung mạo của anh ta cũng không biết.” Mặc Thanh Thu nhẹ nhàng lắc đầu:

“Thật ra trước khi tới nơi này báo danh, tôi đã đi một chuyến nghĩa trang liệt sĩ Bắc Cảnh, đến trước mộ anh nói một ít lời trong lòng.”

Các cô gái đều thích anh hùng.

Không biết trong những ngày Mạc Phàm một mình vạn dặm truy kích quân địch, đến tột cùng đã tô điểm qua bao nhiêu giấc mộng của các cô gái trẻ.

Tư An Bắc và Lam Vũ Tâm đều thu hồi nụ cười, nói: "Chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy."

Hạ Hiểu Y có chút phức tạp nhìn Mạc Phàm, thấp giọng lẩm bẩm:

"Bỗng nhiên cảm thấy, chị gái sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực cạnh tranh..."

"Hiểu Y, cậu nói gì vậy?" Cô gái tóc dài Lam Vũ Tâm hỏi.

"Không có gì, không có gì..." Hạ Hiểu Y nhanh chóng thu hồi tâm tình phức tạp, cười nói.

Cô đột nhiên bắt đầu mong chờ, mong chờ một ngày thân phận thật sự của Mạc Phàm bại lộ, những chị em gái trong ký túc xá này sẽ có biểu tình gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK