Hồ Vệ Bưu đi rồi, Bạch Tam Diệp cũng đi, kết quả hai cao thủ này lại đồng loạt mất liên lạc, loại chuyện này chưa từng xảy ra.
Con trai thứ hai tên là Trình Tây Lương, mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt sạch sẽ, không để râu, tóc chải tỉ mỉ, chỉnh kính nói:
“Dám khi dễ đến trên đầu Trình gia, thật sự là muốn chết. Mặc kệ là Thanh Dương, hay là Chấn Dương, dù bọn nó chỉ bị thương nhẹ, Trình gia liền khiến cho tên đó tan nhà cửa nát!”
Người này thoạt nhìn nho nhã, dịu dàng, nhưng thực ra lại là kẻ tàn nhẫn nhất trong đời thứ hai của Trình Gia, cũng là người có thiên phú võ học cao nhất.
Mọi người cũng không biết chính xác thực lực của Trình Tây Lương là cấp bậc gì, nhưng có lời đồn sức chiến đấu của hẳn không thua kém Hồ Vệ Bưu. Hơn nữa lời đánh già này là do chính Hồ Vệ Bưu nói ra.
Bạch Thủ Ninh ngồi trên ghế, cũng không xen vào, con trai sinh tử chưa biết, vẻ mặt của hắn cũng rất ngưng trọng.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sâu trong mắt Bạch Thủ Ninh ẩn chứa sự không kiên nhẫn cùng phiền não.
Tình cảm của Trình Lộ Hàm và Bạch Thủ Ninh cũng không tính là tốt, người đàn bà này luôn như hổ cái, nuông chiều con trai mình, khiến cho Bạch Chấn Dương kiêu căng thành tính. Điều này làm cho Bạch Thủ Ninh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Lần này nếu không phải do Trình Lộ Hàm tiếp tay thì Bạch Chấn Dương cũng đâu thể gây ra chuyện lớn như vậy được.
Nhưng nơi này là Trình gia, Bạch Thủ Ninh trong lòng có bất mãn hơn nữa, cũng không thể bày tỏ ra ngoài.
Hắn đã gọi điện cho người phụ trách tuyển sinh của Đại học Ninh Châu ngay trong đêm, yêu cầu gửi thư nhập học của Hạ Hiểu Y đến Bắc An, càng nhanh càng tốt!
Có lẽ, Bạch Thủ Ninh là người hợp tình hợp lý duy nhất trong đại sảnh này, nhưng người vợ của hắn là kéo chân hắn trên mọi phương diện.
"Tam ca hiện tại không còn nữa, chúng ta không thể để con trai của hắn chịu ủy khuất." Lão Tứ Trình Bắc Trấn lạnh mặt nói.
Đứa con thứ ba của Trình gia là Trình Nam Phong, mười năm trước chết trong một cuộc xung đột võ giả nguyên lực, để lại một đứa con trai duy nhất là Trình Thanh Dương.
Hồ Vệ Bưu lúc ấy đáp ứng Trình Nam Phong, sẽ bảo vệ an toàn cho Trình Thanh Dương. Cũng chính từ lúc đó, Hồ Vệ Bưu trở thành cường giả tọa trấn Trình gia, thay gia tộc này bình ổn không ít sóng gió.
"Đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, nếu như đối phương dùng xe đưa Thanh Dương và Chấn Dương tới đây, hiện tại hẳn là đã sắp tới rồi." Lão đại Trình Đông Phương vỗ tay vịn ghế ngồi, đứng lên, nói:
"Để cho tất cả võ giả trong gia tộc đều đến trước phòng khách tập hợp, các nhân viên y tế đã sẵn sàng chưa?"
Quản gia ở một bên nói: "Chủ tử yên tâm, hết thảy đều đã có an bài."
Trình Đông Phương gật đầu, ánh mắt xuyên thấu sương mù sáng sớm, nhìn về phía cổng trang viên.
Lúc này, cửa lớn mở ra, một vệ sĩ gia đình đang làm nhiệm vụ chạy vào, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Đại lão gia, không tốt! Tôi vừa tìm thấy một chiếc xe tải đậu ở góc đường, tài xế không biết đi đâu!" Trên trán của vệ sĩ này đều là mồ hôi, hiển nhiên vô cùng khẩn trương:
"Trên xe tải toàn bộ đều là mùi máu tươi!”
“Ngu xuẩn, mau dẫn chúng ta đi xem!” Trình Đông Phương lập tức quát.
"Tôi đã sai người lái xe tới đây rồi!" Vệ sĩ chỉ vào cổng trang viên: "Mọi người nhìn xem!”
Lúc này, một chiếc xe tải chậm rãi chạy đến cửa lớn, xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
Trái tim Trình Lộ Hàm chùng xuống, vội vàng nói: “Mau mở cửa xe ra!”
Người nhà họ Trình nhanh chóng vây quanh xe, mùi máu tanh từ khe hở trong toa xe tỏa ra đã khiến người ta muốn ói!
Mà lúc này, Trình Tây Lương đã đứng ở cửa xe, hắn hung hăng cau mày, sau đó một cước đạp vào khóa lớn cửa xe!
Một chân hạ xuống, khóa xe trực tiếp bị vỡ, cửa toa xe cũng ầm ầm mở ra!
Mùi máu tanh nồng nặc đến cay mắt, lập tức từ trong xe xông ra!
Hơn chục cánh tay gãy ngang vai trực tiếp rơi xuống đất!
Mạc Phàm thực sự có tâm, trả lại luôn những cánh tay bị cắt đứt này cho chủ nhân ban đầu của chúng!
Hắn giữ lại những cánh tay này cũng vô dụng, nhưng khi những cánh tay bị chặt đứt này xuất hiện trước mặt Trình gia, sinh ra lực công kích thị giác, thật sự quá mạnh!
"Aaaaaaa!"