Hàn Hà Duyên nhìn lướt qua ba người, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Cuộc đối thoại vừa rồi của các ngươi đều bị ta nghe được, xem ra các ngươi đối với Mạc tiên sinh còn có rất nhiều bất mãn?”
Hàn Hà Duyên nói xong, ho khan hai tiếng.
Một cước kia của Mạc Phàm làm Hàn Hà Duyên bị thương nặng, trong vòng một hai tháng tới vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục.
Trong tất cả những người có mặt trong tiệc cưới, chỉ có Hàn Hà Duyên hiểu rõ thực lực của Mạc Phàm. Sở dĩ bây giờ ông ta còn có thể đứng ở đây, chính là phải cảm ơn Mạc Phàm đã không giết!
Thời gian dưỡng thương, Hàn Hà Duyên biết chuyện vợ chồng Tống Lương Minh đã quỳ xuống trước mặt Mạc Phàm, lập tức kinh ngạc nhảy khỏi giường, càng thêm kính sợ người thần bí này!
Từ đầu đến cuối, Hàn Hà Duyên chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù - đây là bản chất khuất phục kẻ mạnh của võ giả!
"Đương nhiên là chúng tôi bất mãn hắn! Chúng tôi nuôi Hạ Thiên Kỳ nhiều năm như vậy, nó không biết tìm đâu ra một dã nhân, lấy oán báo ân chúng tôi. Ha ha, sớm biết như vậy, năm đó ta nên đem hai chị em nó bán vào câu lạc bộ nào đó để tiếp khách lấy tiền cho rồi!” Lý Hỉ Yến cất tiếng.
Rất hiển nhiên, bà ta vẫn còn không nhận rõ tình huống hiện tại.
Vẻ mặt của Hàn Hà Duyên càng trở nên u ám hơn.
Theo hắn thấy, nếu không phải Trương Kim Cương cố ép gả Hạ Thiên Kỳ vào Tống gia, như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện kế tiếp, chính ông cũng sẽ không đá trúng tấm thiết này!
Hàn Hà Duyên hôm nay đến đây, vừa muốn lấy lòng Mạc Phàm, cũng là để trút giận!
“Người đâu, tát bà ấy cho ta.” Hàn Hà Duyên nhìn chằm chằm Lý Hỉ Yến, trong mắt tràn đầy chán ghét, thanh âm lạnh lùng:
“Tát đến khi bà ấy không thể nói được nữa mới dừng!”
"Ngươi... Ngươi dám..." Lý Hỉ Yến không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động thủ, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Ta có cái gì không dám? Đây cũng chỉ là khai vị mà thôi." Hàn Hà Duyên cười lạnh nói.
Một đệ tử của hắn liền đi tới, trực tiếp đem Lý Hỉ Yến đè trên mặt đất, hung tăng tát trái, tát phải.
Trong lúc nhất thời, âm thanh "ba ba ba" vang lên không dứt, khiến người nghe đều run rẩy!
Sau hơn chục cái tát, Lý Hỉ Yến cũng đã hoa mắt, mơ màng. Mặt bà ta sưng vù, bê bết máu, trông rất kinh khủng!
Thế nhưng, Hàn Hà Duyên không kêu dừng lại, đệ tử kia vẫn một mực tát! Chờ sau khi Lý Hỉ Yến tỉnh lại, não ít nhất cũng phải bị chấn động nhẹ.
Trương Kim Cương sợ đến toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống đất:
"Hàn đại sư, xin hãy buông tha cho chúng tôi, mặc dù tôi là cậu ruột của Hạ Thiên Kỳ, nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Hàn Hà Duyên cười lạnh hai tiếng, đá Trương Kim Cương ngã xuống đất.
Gã ta lại lật đật bò dậy, quỳ trên đất liên tục cầu xin.
"Nghe nói Mạc tiên sinh cho ngươi một tuần, nếu như còn không trả lại tiền trợ cấp, sẽ đánh gãy chân các ngươi, phải không?” Hàn Hà Duyên hỏi.
Nghe được những lời này, toàn thân Trương Kim Cương càng thêm run rẩy.
“Bây giờ đã là ngày thứ tám?” Hàn Hà Duyên lắc đầu, mỉa mai nhìn Trương Kim Cương:
“Mạc tiên sinh tâm tình nhân hậu, không đành lòng động thủ với các ngươi. Vậy cứ để ta làm việc này thay đi!”
Nói xong, ông ta lại ra lệnh cho đệ tử của mình.
Mấy người tiến lên, đè Trương Kim Cương xuống mặt đất. Một đệ tử khác từ bên ngoài kéo một cây búa cực lớn!
Bọn họ thật sự muốn đập nát chân Trương Kim Cương từng chút từng chút, gãy đến mức không thể khôi phục lại được!
Nhìn thấy cảnh này, Trương Kim Cương bị dọa đến tè ra quần! Một mùi hôi thối bắt đầu lan rộng trong phòng!
"Không không không, Hàn đại sư, tha mạng! Cầu xin ông buông tha cho tôi... A!”
Trương Kim Cương còn chưa nói xong câu đó, liền không khống chế được phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Đệ tử kia nâng búa lên, hung hăng nện lên đầu gối Trương Kim Cương!
Một cái, hai cái, ba cái...
Sau mấy cái, chân phải của tấm kim cương này liền biến thành sợi mì! Không biết xương bên trong vỡ thành bao nhiêu mảnh!
Với thực lực của đệ tử Hàn Hà Duyên, bọn họ có thể trực tiếp đánh gãy chân Trương Kim Cương, nhưng lại lựa chọn phương thức tra tấn tàn bạo này!
Vài phút sau, Trương Kim Cương nằm trên mặt đất, hoàn toàn ngất xỉu.
Mà đồ đệ kia, lại kéo búa lớn, đi tới trước mặt Lý Hỉ Yến. Búa lớn lần nữa xoay tròn, hung hăng đập xuống!
Trương Minh Minh ở bên cạnh chịu không nổi, rốt cuộc phịch một tiếng khuỵu xuống, cha mẹ hắn xảy ra chuyện khiến hắn thất kinh hoàn toàn, cầu xin tha thứ!
"Tôi mới mười chín tuổi, còn là một đứa trẻ, ông không thể đối xử với tôi như vậy. Hàn đại sư, xin hãy dừng tay… Cha mẹ tôi đã lớn tuổi, ngươi đánh gãy chân bọn họ cũng không sao, nhưng ta còn nhỏ…”
"Ha ha, ngươi nhanh như vậy liền lấy cha mẹ làm lá chắn? Ta ghét nhất là loại người bất hiếu như ngươi!” Hàn Hà Duyên nhìn Trương Minh Minh cười lạnh, rồi quay đầu nói với đệ tử:
“Người này nói nó vẫn là một đứa trẻ? Vậy thì nó cũng không cần phải biết đi làm gì!”
Sau đó, tiếng hét thảm thiết của Trương Minh Minh cũng vang lên.
Đối với hành động này của Hàn Hà Duyên, Mạc Phàm cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào. Đương nhiên, hắn cũng không có nửa điểm thương hại cho gia đình Trương Kim Cương.
Nếu lúc trước Hạ Thiên Kỳ bị ép gả vào Tống gia, trở thành đồ chơi của Tống Viễn Đông, đó chính là sống không bằng chết, vừa nghĩ đến điểm này, Mạc Phàm hận không thể tự mình động thủ phế bọn họ.
Nhưng mà, mấy ngày nay Hạ Hiểu Y đang phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh. Hạ Thiên Kỳ lại phải tập trung vào việc luyện tập sử dụng nguyên lực. Mạc Phàm cũng quyết định không nói với các chị em họ tin tức này, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Mạc Phàm ngày nào cũng ra đường mua thức ăn, về nhà nấu cơm, nghiễm nhiên trở thành bà nội trợ, hết lòng chăm sóc hai cô gái xinh đẹp. Tuy rằng cuộc sống bình thường mà đơn giản, nhưng mỗi một phút trôi qua đều cực kỳ thỏa mãn và tốt đẹp.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Hà Duyên cũng rất biết điều không đến quấy rầy. Ông ta là một người thông minh, biết làm thế nào mới có thể giành được hảo cảm của Mạc Phàm ở mức độ lớn nhất.