Mà Mạc Phàm, cũng đã rời khỏi Ninh Châu nhiều năm rồi.
Trước kia sau khi hắn bị trục xuất khỏi nhà, liền không bao giờ đặt chân vào thành phố này nữa. Không rõ tâm trạng của Mạc Phàm lúc này có chút hỗn loạn nào không.
“Anh rể, thời gian khai giảng của đại học Ninh Châu thật là quá sớm.” Hạ Hiểu Y ôm cánh tay Mạc Phàm, có chút oán hận nói:
“Không cho tân sinh cơ hội nghỉ hè gì cả.”
"Bởi vì em chọn học chuyên ngành Nguyên lực nha.” Mạc Phàm nói:
“Trong tương lai, sinh viên ngành này đa số đều sẽ trở thành võ giả. Phải chạy đua với thời gian, tranh giày từng giây từng phút mà luyện tập. Ngay cả khi học về nguyên lý Nguyên lực, kiến thức phức tạp như vậy cũng cần rất nhiều thời gian.”
Mấy ngày nay, Mạc Phàm đã kiểm tra thiên phú nguyên lực cho Hạ Hiểu Y một chút, kết quả là... rất trung bình.
Độ tiếp nhận nguyên lực của cô không siêu cấp như Hạ Thiên Kỳ, cũng không đặc biệt như Thiệu Quyên, quả thực rất là… tầm thường.
Cho nên nếu cô muốn trở thành võ giả cap cấp thật sự là không có hy vọng quá lớn, nhiều lắm là trở thành võ giả cấp D mà thôi. Còn phải là tình huống dùng nước Nguyên Tinh mỗi ngày bồi dưỡng liên tục mới được.
Mạc Phàm kỳ thật càng muốn Hạ Hiểu Y đi theo con đường nghiên cứu lý thuyết nguyên lực. Dù sao, không chỉ ở Đại Hạ, thậm chí trên toàn thế giới, phương diện này cũng không có mấy nhân tài.
Hơn nữa năng lực học tập của Hạ Hiểu Y rất mạnh, rất thích hợp để trở thành một nhà nghiên cứu.
Hạ Hiểu Y bĩu môi một cái, tức giận nhìn Mạc Phàm: “Anh rể, ai muốn anh nghiêm túc giải thích, em chỉ muốn làm nũng để anh chơi với em thêm vài ngày thôi. Anh đúng là đồ ngốc. Đồ cứng nhắc đáng ghét!”
Hôm nay, Hạ Hiểu Y mặc váy trắng, vạt váy vừa qua đầu gối, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, trông cô như đóa hoa mùa hè, tràn đầy sức sống thanh xuân, nhanh nhẹn và tao nhã.
“Em lớn rồi, không cần lúc nào cũng bám lấy anh, không thích hợp.” Mạc Phàm kéo cánh tay của thiếu nữ chân dài ra, bước nhanh hai bước.
Thật sự Hạ Hiểu Y đã trưởng thành, cô bé này đối với một số tiếp xúc nhận thức hơi muộn, nhưng không có nghĩa là Mạc Phàm cũng đối với việc này phản ứng chậm chạp.
“Ha ha, hiện tại biết em đã lớn rồi sao?” Hạ Hiểu Y chân dài chạy đuổi theo:
“Nhưng mà, anh là anh rể của em, có gì không thích hợp?”
"Điều đó càng không thích hợp. Em sẽ bị giáo viên và các bạn học hiểu lầm.” Mạc Phàm tận đáy lòng coi Hạ Hiểu Y như một cô em gái, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cùng cô chơi cái gì "anh rể cùng em vợ" các loại rách nát.
"Hiểu lầm thì kệ hiểu lầm. Sau này nếu có người đến làm phiền em, em liền nói anh là bạn trai em.” Hạ Hiểu Y chớp chớp lông mi, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia gian xảo.
“Con nhóc này…”
Mạc Phàm không có biện pháp với Hạ Hiểu Y, cũng lười tranh luận với vô bé không đứng đắn này về vấn đề này.
Bởi vì thời gian khai giảng của các chuyên ngành khác còn xa, chỉ có ngành Nguyên Lực đến báo danh trước nên trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy cũng không có nhiều người.
Sau khi đến nơi báo danh nhận xong vật phẩm tương ứng, Mạc Phàm lại đưa Hạ Hiểu Y đến cửa ký túc xá nữ sinh:
“Anh không thể vào, em tự mình lên đi.”
Hạ Hiểu Y bĩu môi, kéo cánh tay Mạc Phàm: "Không được, anh rể. Em làm sao có thể rinh nhiều đồ như vậy được chứ? Anh xem, các phụ huynh sinh viên khác đều đưa đến ký túc xá, còn giúp họ dọn giường, treo màn chống muỗi nữa.”
“Phụ huynh? Anh là phụ huynh của em sao?” Mạc Phàm bị lời nói của Hạ Tiểu Y làm cho sửng sốt.
Anh đã già đến vậy rồi à?