“Bỏ vũ khí xuống!” Các đội viên giám sát còn lại cũng đồng loạt hét lên, thanh âm rung trời!
Sắc mặt Bạch Chấn Dương lập tức trở nên trắng bệch!
Hắn không nghĩ tới chính mình đem Bạch gia xưng danh, đối phương vẫn cứng rắn như cũ! Thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, trực tiếp động thủ!
Bạch Tam Diệp cũng không ngờ đội giám sát Bắc An lại như vậy.
"Các vị, giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Ninh Châu Bạch gia chúng ta cùng tổng bộ giám sát quan hệ vẫn rất tốt, cho nên ta hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, sau đó..."
“Ngươi nói đến tổng bộ giám sát là muốn trấn áp ta sao?” Lý Phóng Minh nhàn nhạt nói:
"Đáng tiếc, ta cũng chưa từng để ý những thứ này, ta chỉ biết các ngươi đang cản trở ta thực hiện nhiệm vụ. Từ lúc ta yêu cầu buông vũ khí đến giờ, đã qua ba phút!”
Năm đó Lý Phóng Minh ở tiền tuyến bắc cảnh đẫm máu giết địch, không biết có bao nhiêu linh hồn chết dưới kiếm của hắn. Cho dù đã xuất ngũ, cũng sẽ không đem những thượng cấp trên quan trường để vào mắt!
Lý Phóng Minh lạnh lùng quát: "Động thủ cho ta! Bất luận kẻ nào chống cự, giết không cần hỏi!”
Một giây sau, những lưỡi kiếm chói mắt liền xuất hiện dưới bầu trời đêm!
Theo kiếm này, còn có vết máu!
Bạch Chấn Dương ngay từ đầu chưa bao giờ để Mạc Phàm vào mắt, đối với hắn hai chị em nhà họ Hạ căn bản chạy không thoát, làm thịt các nàng là chuyện sớm muộn.
Nhưng tình huống hiện tại đã trở nên rất khác!
Theo lệnh của Lý Phóng Minh, hơn chục thành viên ưu tú của đội giám sát đặc biệt cùng nhau rút kiếm! Đám vệ sĩ Bạch gia trong nháy mắt đã trọng thương mấy người!
Dù sao đội giám sát đặc biệt cũng có quyền chấp pháp! Quyết tâm của bọn họ mạnh như vậy, những vệ sĩ kia làm sao chống lại?
Sau khi vài tên vệ sĩ ngã xuống vũng máu, những vệ sĩ còn lại đều lui về phía sau!
“Nhanh, mau bảo vệ ta!” Bạch Chấn Dương vội vàng hô. Hắn sợ đến mức hai chân run rẩy!
Các vệ sĩ không bị thương nhanh chóng bao quanh Bạch Chấn Dương!
Bạch Tam Diệp cau mày: "Chỉ vì bảo vệ một người đàn ông cỏn con, chi bộ giám sát Bắc An muốn cùng Ninh Châu Bạch Gia hoàn toàn trở mặt sao? Nếu như Bạch gia toàn lực trả thù, chỉ sợ vị đội trưởng như ngươi cũng không quá dễ chịu!”
Tuy nói như thế, nhưng hiện tại tim Bạch Tam Diệp đã chìm xuống đáy vực. Người đàn ông hắn nhìn không thấu thực lực kia còn chưa ra tay, vệ sĩ Bạch gia đã bị thương đến mức này.
Kế tiếp nếu như đối phương khí thế bức bách, hắn và Bạch Chấn Dương có thể toàn thân rút lui sao?
Lý Phóng Minh cắm kiếm xuống đất, vừa định nói cái gì đó thì Mạc Phàm lại vỗ bả vai hắn.
“Để ta!” Anh nói, sau đó đi tới trước mặt Lý Phóng Minh.
Nhìn bóng lưng phía trước, Lý Phóng Minh nhẹ giọng nói: "Lần trước ngươi vỗ vai ta cũng đã gần sáu năm rồi."
Mạc Phàm nghe được, gật đầu thật nhẹ. Sau đó đưa tay phải đặt ra sau eo, nắm chặt nắm đấm.
Nhìn thấy động tác này của Mạc Phàm, ánh mắt Lý Phóng Minh lập tức trở nên nóng rực!
Bởi vì, trong Bắc Dã quân, hành động này thường là chiến sĩ xung phong muốn cho đồng đội phía sau nhìn thấy.
‘Tin tưởng! Mọi thứ có tôi xử lý!’