Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm hiển nhiên rõ ràng cảm nhận được địch ý này, thản nhiên mỉm cười:  

             “Cám ơn!”  

             Bạch Chấn Dương nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Phàm: "Hy vọng anh có năng lực chăm sóc Hiểu Y thật tốt.”  

             Sau đó càng tăng thêm giọng điệu:  

             “Không biết lần sau gặp lại, anh còn có thể cười sáng lạn như vậy không!”  

             Bị mất mặt như vậy, Bạch Chấn Dương đương nhiên không có ý định ở lại đây ăn tối, mang theo mấy người nổi giận đùng đùng rời khỏi.  

             Chờ bọn họ rời đi, Hà Tiểu Y lè lưỡi với Mạc Phàm:  

             “Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý làm loạn, lấy anh ra làm lá chắn chứ?”  

             "Đương nhiên là không." Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng khi nhớ tới biểu tình vừa rồi của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt nhất thời lạnh đi một chút:   

             "Hiểu Y, tâm tính người bạn học này của em không đúng lắm, sau này phải cẩn thận hơn.”  

             Hạ Tiểu Y cười rạng rỡ: “Em cũng không lo lắng, có anh rể ở bên cạnh em rồi.”  

             Hạ Thiên Kỳ bên cạnh nghe vậy cũng mím môi cười, tuy rằng nàng không nói thêm gì, nhưng cũng đồng ý với với lời này của Hạ Hiểu Y.   

             Trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn. Tất cả đều do Mạc Phàm mang đến. Bọn họ cũng không phải sợ những chuyện tương tự chuyện Tống Viễn Đông nữa.  

             …  

             Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương hung hăng đạp mấy cước vào chiếc xe đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe bị móp, biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.  

             “Bạch thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn!” Người đàn ông đeo kính kia nói:   

             "Cậu xem bộ dáng Hạ Hiểu Y kia, vừa nhìn là đã biết ngày thường bị chơi rất tốt, đáng ra nó nên thuộc về Bạch thiếu…”  

             Hắn còn chưa nói xong, liền bị tát một bạt tai!  

             "Câm miệng! Nếu như còn nói những lời như vậy khiêu khích ta, ta trực tiếp đánh gãy chân của ngươi!" Bạch Chấn Dương tức giận đến không chịu nổi, cảm thấy tát xong một cái còn chưa nguôi giận, lại đưa tay liên tiếp tát thêm mấy cái.  

             “Hạ Hiểu Y, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi có hàng trăm cách để khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, ngay sau đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.  

             "Mẹ, nói với cha giúp con xóa thông tin đăng ký của một người." Bạch Chấn Dương cười lạnh nói:   

             "Cô ấy muốn thi vào Đại học Ninh Châu, nhưng con lại muốn cô ấy không thể nào học được. Cô ta cũng không hề biết gia đình chúng ta có trọng lượng như thế nào trong hệ thống giáo dục của tỉnh Liêu Giang!”  

             Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Chà, xem nào, người này làm gì khiến cho con trai của mẹ không vui à?”  

             “Vâng. Cô ấy tên Hạ Hiểu Y, là một người khiến con mất hết mặt mũi!” Bạch Chấn Dương trên mặt đầy âm trầm.  

             “Được, vậy mẹ giúp con hả giận. Khiến một Hạ Hiểu Y không thể nhập học chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không cần cho cha con biết.” Mẹ của Bạch Chấn Dương nở nụ cười: "Dù sao, phu nhân của Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có chút quyền lực nha!”  

             Bạch Chấn Dương nghe xong, do dự một chút, lại hỏi: "Nếu bố phát hiện, ông ấy có không vui không mẹ?”  

             “Ông ấy có gì mà không vui? Không có sự giúp đỡ của ông ngoại, ông ấy có thể làm Giám đốc Sở Giáo dục sao?” Mẹ của Bạch Chấn Dương khinh thường cười, rồi lại nói:   

             "Đúng rồi, mẹ sẽ bảo Bạch Tam Diệp mấy ngày tới đến giúp con. Với thực lực của hắn, con sẽ chẳng cần sợ ai nữa!”  

             Bạch Chấn Dương nghe vậy thì lập tức cười lớn, chỉ là trong nụ cười này có chút âm u:   

             “Được ạ. Nếu có anh Tam Diệp đến giúp, vậy thì quá tốt rồi. Con phải nhờ anh ấy giải quyết một người!”  

             …  

             Hai ngày sau, công bố kết quả trúng tuyển đại học.  

             Với điểm số của Hạ Hiểu Y, việc được nhận vào đại học Ninh Châu gần như chắc chắn, không cần phải lo lắng.  

             Hiện tại là kỳ nghỉ hè, giấy báo nhập học của các trường cao đẳng, đại học sẽ được gửi đến các trường nơi thí sinh cư trú, sau đó các trường sẽ phát lại cho thí sinh.  

             Lúc này, tất cả các sinh viên tốt nghiệp đã đến lớp, chờ đợi tin tốt của họ.  

             Mạc Phàm ở nhà cùng Hạ Thiên Kỳ luyện tập đối chiến cơ bản, vì không đi cùng Hạ Hiểu Y đến trường.  

             Giáo viên chủ nhiệm của Hạ Hiểu Y tên là Thiệu Quyên - một nữ giáo viên hai mươi mấy tuổi, bởi vì cô còn trẻ xinh đẹp, thành tích giảng dạy lại xuất sắc, trong ngành giáo dục Bắc An này cũng là một ngôi sao.  

             Thiệu Quyên ôm một xấp phong thư lớn đi vào, trên mặt tràn đầy vui mừng.  

             "Cô hiện tại bắt đầu phát giấy báo trúng tuyển cho mọi người, thật ra cô cũng chưa đọc qua kết quả trúng tuyển của các em, nên lúc này cũng rất hồi hộp nha.” Thiệu Quyên nói xong, bắt đầu mở ra phong thư thông báo đầu tiên.  

             "Lý Bình  n, đại học phương Nam."  

             "Lư Quốc Tư, Đại học Đông Hải."  

             "Tư Hiểu Tình, Đại học Bắc An..."  

             Thiệu Quyên mỗi lần đọc ra một cái tên, trong phòng học sẽ vang lên một trận vỗ tay, tất cả mọi người đều tỏ vẻ chúc mừng các bạn học được nhận vào. Nhưng mà tiếng vỗ tay khi đọc xong tên Bạch Chấn Dương thì lại chậm chạp chưa vang lên.  

             "Bạch Chấn Dương, Đại học Ninh Châu.”  

             Ninh Châu? Bản thân Thiệu Quyên cũng sửng sốt!   

             Bởi vì theo cô, với thành tích thi đại học của Bạch Chấn Dương, không có khả năng đậu vào đại học Ninh Châu - đại học xếp hạng nhất trong năm tỉnh bắc cảnh!  

             Nhưng mà trên thư thông báo này thật sự ghi như vậy!  

             Thiệu Quyên cẩn thận xác nhận hai lần, cố gắng đè nén cảm giác nghi hoặc trong lòng, nói:   

             "Chúng ta hãy chúc mừng bạn học Chấn Dương!”  

             Trong lòng Thiệu Quyên rất chắc chắn, Bạch Chấn Dương có thể nhận được thư thông báo trúng tuyển của Ninh Đại, tuyệt đối là có thủ đoạn không thể nói ra.  

             Nhưng mà cô không có bằng chứng cho việc này, lại càng không thể chỉ trích học sinh của mình trong trường hợp này.  

             Nhìn phản ứng của những học sinh kia, trong lòng Thiệu Quyên hơi thở dài, có lẽ, từ hôm nay trở đi, những sinh viên trẻ này sẽ bắt đầu chân chính nhận ra mặt tàn khốc của xã hội.  

             Chờ cho Thiệu Quyên đem tất cả thư mời trúng tuyển phát xong, mới cảm thấy có chỗ nào không đúng.  

             Hạ Hiểu Y lại vội giơ tay lên, lo lắng hỏi: "Cô ơi, em chưa có giấy báo nhập học.”  

     

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK