"Ta vì thái độ trước kia của ta, xin lỗi ngươi." Hồ Vệ Bưu chịu đựng đau đớn, trầm giọng nói:
"Sau khi trở về, ta sẽ tận lực ngăn cản Trình gia cùng Bạch gia đối với ngươi trả thù, nhưng mà, ta cũng không nhất định có thể cam đoan làm được..."
"Ta cũng không để ý hai nhà kia báo thù." Mạc Phàm đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:
“Là một võ giả, nên có kiêu ngạo của mình, nhưng ngươi đã chìm vào thế tục, loại kiêu ngạo này đã sắp nhìn không thấy. Ngay cả đúng sai cũng không phân biệt, còn nói cái gì đến ý tiến thủ?”
Dừng lại một chút, Mạc Phàm lại nói tiếp:
"Về lời xin lỗi của ngươi bây giờ, là bởi vì không đánh được ta nên mới cúi đầu, hay là bởi vì ngươi thật sự ý thức được vấn đề của mình?"
"Cái này..."
Sau khi nghe những lời này, Hồ Vệ Bưu do dự không nói nên lời, vẻ mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.
Kỳ thật bản chất của hắn cũng không tệ, có thể nhìn ra từ lúc hắn từ chối giúp Trình Thanh Dương tranh giành vị trí người thừa kế. Chỉ là hắn đã ở địa vị cao lâu rồi, rất khó đồng tình với những người bình thường không có vũ lực, luôn muốn dùng phương thức đơn giản hơn giải quyết vấn đề, lần này bị chặt đứt một cánh tay, coi như là một bài học cho hắn.
"Tiên sinh nói phải, Hồ Vệ Bưu sẽ cẩn thận ghi nhớ trong lòng." Hồ Vệ Bưu hơi cúi đầu, giọng điệu rất nghiêm túc.
Mạc Phàm thản nhiên nói: "Hơn nữa, nếu như người Bạch gia không có mất trí nhớ, bọn họ nên nhớ ra năm đó thiên tài võ đạo Bạch Thủ Lâm của gia tộc họ làm sao bị phế bỏ. ”
Bạch Thủ Lâm?
Nghe xong những lời này, Hồ Vệ Bưu đột nhiên giật mình. Sau đó, vẻ khó có thể tin được, bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn!
"Bạch Thủ Lâm là do ngươi phế bỏ?” Hồ Vệ Bưu khiếp sợ hỏi.
Hồ Vệ Bưu tuy rằng cũng là mấy năm gần đây mới ở lại Trình gia, nhưng đối với chuyện này của Bạch gia cũng sớm đã nghe qua. Năm đó, đây chính là một tin tức lớn chấn động trong giới quý tộc phía bắc!
Mấy năm trước, Bạch gia có một thiên tài võ đạo xuất thế, nghe nói độ tiếp nhận Nguyên lực đạt tới cấp A. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này về sau sẽ phát triển thành cường giả cấp A, thiên tài kia gọi là Bạch Thủ Lâm.
Bạch Thủ Lâm này là tiểu thúc của Bạch Chấn Dương, sau khi thiên phú kinh người của hắn được phát hiện, lập tức được coi là hy vọng Bạch gia quật khởi lần thứ hai. Bạch gia liền bắt đầu đem vô số tài nguyên chất đống lên người hắn.
Bạch Thủ Lâm cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiếp xúc với Nguyên lực không đến hai năm, liền trở thành võ giả cấp D. Tốc độ này chắc chắn có thể được coi là một bước nhảy vọt.
Tuy nhiên, Bạch Thủ Lâm đã không thể tỏa sáng được. Quỹ đạo cuộc đời của hắn còn chưa bay lên trời, liền bởi vì chuyện gì đó mà bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
Bởi vì Bạch Thủ Lâm đã quen với việc được nâng niu, cung phụng cho nên tuổi còn trẻ đã dưỡng thành tính tình ngang ngược, độc đoán. Có lần ở bên ngoài ăn cơm, uống rượu, nhìn trúng nữ chủ nhà hàng trẻ đẹp, liền muốn mạnh mẽ chiếm lấy nàng làm của riêng.
Lúc ấy Bạch Thủ Lâm vừa ra khỏi cửa dẫn theo không ít người, nữ chủ xinh đẹp không có khả năng trốn thoát, khi sắp bị đẩy lên bàn chịu lăng nhục trước mặt mọi người, Mạc Phàm đã xuất hiện.
Khi đó Mạc Phàm còn là một thiếu niên.
Chỉ có điều, thiếu niên này có chút không giống người thường - là một thiếu niên có thiên phú cấp S!
Hơn nữa, lúc đó Mạc Phàm đã đạt tới thực lực của võ giả cấp C.
Phóng mắt nhìn đồng lứa toàn Đại Hạ, Mạc Phàm cũng tuyệt đối có thể xếp hạng hàng đầu!
Mạc Phàm cấp C đối đầu với Bạch Thủ Lâm cấp D, hoàn toàn là đơn phương nghiền ép, cho dù những vệ sĩ Bạch gia cùng lên, cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Dưới tình huống đó, Mạc Phàm ghét ác như thù nhất định sẽ không nương tay, chân tay của Bạc Thử Lâm bị gãy ngay tại chỗ, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó bị Mạc Phàm ném xuống đường phố Ninh Châu như một con chó chết!
Đêm đó là một đêm khiến Bạch gia nhục nhã bị vùi dập, cũng là một đêm khiến Bạch gia tuyệt vọng!
Bạch Thủ Lâm bị phế bỏ công lực, làm cho giấc mộng quật khởi lần thứ hai của Bạch gia tan thành mây khói!