Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chờ xong chuyện này, ngươi liền mang Chấn Dương trở về Ninh Châu nghỉ hè đi." Trình Lộ Hàm oán giận thêm một câu:

"Thật không biết bố Chấn Dương nghĩ gì, cứ nhất quyết đẩy Chấn Dương đến nơi nghèo nàn như Bắc An, để cho nó chịu bao nhiêu ủy khuất.”

Nói xong, bà ta liền cúp điện thoại, hiển nhiên rất không hài lòng với chồng mình là Bạch Thủ Ninh.

Thực tế, Bắc An cũng không phải là “nơi nghèo nàn”, nơi này là một thị trấn biên phòng quan trọng ở Đại Hạ, chỗ giao thương với hai quốc gia Haider và Rawls. Kinh tế của Bắc An từng đứng thứ hai trong toàn tỉnh Liêu Giang, chỉ xếp sau Ninh Châu.

Nhưng những năm gần đây, do Haider liên tục quấy rối biên giới, xích mích giữa hai nước ngày càng leo thang, quan hệ thương mại gần như bị cắt đứt. Dưới tình huống như vậy, địa vị kinh tế của Bắc An cũng sa sút không ít.

Lúc trước, Bạch Thủ Ninh cùng Trình Lộ Hàm kết hôn, có thể nói là hai đại gia tộc tỉnh Liêu Giang mạnh mẽ liên hợp. Nhưng mười năm trôi qua, mấy vị lão nhân trong hai gia tộc qua đời, dù là Trình gia, hay là Bạch gia, địa vị đều trượt dốc. Nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, ở Ninh Châu vẫn có tiếng nói.

Bạch Chấn Dương đã nghe được những gì trong điện thoại, hắn ta kinh ngạc tự hỏi:

“Anh họ háo sắc kia của ta cũng đến Bắc An á? Không phải đang bận tranh giành gia sản sao, còn có tâm tình lo đến chuyện của Bắc An?”

Trình Thanh Dương đang ở trong xe, trên đường cao tốc từ Ninh Châu đến Bắc An.

“Ha ha, đợi ta xử lý xong chuyện này, xem Tống Tử Viện kia như thế nào cự tuyệt ta.” Trình Thanh Dương ngồi ở hàng ghế sau, cười nói:

"Tống gia ở Bắc An khá có thế lực ngoại thương. Nghe nói hiện tại đã tiến vào ngành khai thác Nguyên Tinh, một khối thịt vừa béo vừa đẹp này, thật sự là làm người ta không có cách nào cự tuyệt.”

Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, ông ta xoay vòng tay trong tay.

“Thanh Dương, ngươi định cưới Tống Tử Viện sao?”

"Với gia thế và điều kiện của Tống Tử Viện, kết hôn cũng không phải là không thể, miễn cưỡng cũng được coi là xứng đôi với ta. Nhưng ta còn trẻ, còn muốn chơi thêm hai năm."

Trước mắt Trình Thanh Dương hiện ra dáng người linh lung nổi bật của Tống Tử Viện, lắc đầu:

"Huống hồ, hiện tại ta phải tập trung vào việc tranh giành thừa kế. Chú Hồ, đến lúc đó chú phải giúp ta đem người anh họ kia của ta ép xuống đó.”

Người đàn ông trung niên nhìn xuống chiếc vòng tay, cười nói:

"Thanh Dương, Hồ Vệ Bưu ta chỉ giỏi đánh nhau chém giết. Nói thật, nếu ta dính vào cuộc tranh đấu của gia tộc ngươi, cũng sẽ không thể ở lại Trình gia đến bây giờ.”

Trình Thanh Dương nhíu mày, tựa hồ là đối với đáp án này có chút bất mãn, ngữ khí cũng nhạt vài phần:

“Nói là như vậy, nhưng anh họ của ta đã lén lút thu được không ít cao thủ, chú Hồ, nếu hắn dùng thủ đoạn để thắng lợi, chú có thể ngăn chặn được?”

“Thủ đoạn” mà Trình Thanh Dương nói, đương nhiên có nghĩa là hắn có thể sẽ chết.

"Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi an toàn, Thanh Dương. Đây là lời hứa của ta với phụ thân ngươi."

Lúc này, ông ta như cảm giác được cái gì, hạ kính xe, hướng bầu trời nhìn.

Mơ hồ có tiếng nổ vang, bị gió đêm truyền tới, sau đó tiếng gầm càng lúc càng lớn, tiếng ồn của xe cũng không tính là gì.

Trình Thanh Dương nhìn một chút, sau đó nói: "Có trực thăng bay về phía Bắc An, còn không chỉ có một chiếc, là máy bay của quân đội sao?”

"Nhìn không rõ lắm." Hồ Vệ Bưu lắc đầu: "Nhưng mà, do căng thẳng với Haider, các thành phố ở phía bắc đã cấm trực thăng dân dụng cất cánh.”

Do đó câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Vậy thì mặc kệ, chúng ta cùng quân đội căn bản không có quan hệ gì.” Trình Thanh Dương cười tủm tỉm, “Dù sao chúng ta tới đây cũng chỉ là đi tán gái mà thôi.”

"Lái nhanh một chút." Hồ Vệ Bưu trầm giọng nói.

Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, từ đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu, nhưng mà ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được loại cảm giác này là từ đâu tới!

"Phu nhân nói, Thanh Dương thiếu gia hai giờ sau sẽ đến nơi này.” Bạch Tam Diệp đặt điện thoại xuống, nói với Bạch Chấn Dương.

"Có thể làm anh họ ta xuất động, khẳng định là vì mỹ nữ. Nói không chừng chính là tới vì Hạ Thiên Kỳ. Anh Tam Diệp, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu để anh họ ta đem Hạ Thiên Kỳ cướp đi, ngay cả canh anh cũng đừng hòng uống.”

Bạch Tam Diệp sờ sờ đầu trọc, nhếch miệng cười, trong nụ cười lộ ra một tia tàn nhẫn:

“Hai giờ là đủ để làm rất nhiều việc. Nhưng nếu Thanh Dương thiếu gia cũng chạy tới vì Hạ Thiên Kỳ, ta cũng không thể không nhường cho hắn.”

Bạch Tam Diệp nói với một thủ hạ: "Đi chuẩn bị xe, mang theo tất cả mọi người, tôi và thiếu gia bây giờ sẽ ra ngoài."

Trong đầu Bạch Chấn Dương đã tràn đầy hình ảnh tra tấn Hạ Hiểu Y như thế nào, nghĩ đến đây, khóe môi hắn cong lên, cười đắc ý.

Nhưng vừa mới cửa ra, đã phát hiện ra ba nữ một nam đang đứng ở cổng biệt thự!

“Hạ Hiểu Y tới rồi!” Ánh mắt Bạch Chấn Dương sáng lên, tự động bỏ qua Mạc Phàm, sau đó kéo Bạch Tam Diệp:

"Anh Tam Diệp, anh xem, người mặc quần áo đen kia chính là Hạ Thiên Kỳ!”

Hôm nay Hạ Thiên Kỳ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bóng đêm lướt trên những đường cong mượt mà của cô. Cho dù không trang điểm nhưng khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú, tuy không ăn mặc cầu kỳ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đây nhất định là công chúa hoàng gia lưu lạc trong dân gian.

Mà Thiệu Quyên bên cạnh, khí chất ôn nhu, tướng mạo cũng tuyệt đối có thể coi là hàng đầu.

Thêm cả Hạ Hiểu Y trẻ trung, quyến rũ động lòng người.

Ba cô gái này đã tạo thành một phong cảnh vô cùng bắt mắt.

Bạch Tam Diệp cũng xem nhẹ Mạc Phàm, sau khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, giờ phút này trong đầu toàn là hình ảnh liên quan đến giường chiếu.

Bạch Chấn Dương mỉm cười: "Anh Tam Diệp, em chỉ cần Hạ Hiểu Y, còn lại hai nữ nhân cho anh, thế nào?”

"Được." Ánh mắt Bạch Tam Diệp quét qua người Hạ Thiên Kỳ, tràn ngập tính xâm lược và dục vọng chiếm hữu.

"Hiểu Y, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, hôm nay cậu đến đây, chứng tỏ cậu rất thông minh!" Bạch Chấn Dương đi về phía trước, trong mắt tràn đầy sự tự mãn:

“Chỉ cần tối nay cậu khiến tôi vui vẻ, vậy tôi có thể cam đoan cậu được học ở Ninh Đại.”

Trên thực tế, những chuyện tương tự này hắn ta đã làm qua không ít. Bạch Chấn Dương đã quen với việc dọa nạt và dụ dỗ các cô gái nhỏ.

Bạch Chấn Dương vẫn đang nghĩ rằng Hạ Hiểu Y đến để "xin lỗi" anh.

“Các ngươi… đụng trúng họng súng rồi!” Mạc Phàm nhàn nhạt nói.

Lúc trước, khi biết Hạ Hiểu Y muốn thi vào đại học Ninh Châu, vẻ mặt của Mạc Phàm rất phức tạp. Anh và Ninh Châu có một chút quan hệ sâu xa. Cũng sắp phải đến thành phố kia, vậy mà Bạch Chấn Dương lại chọn thời điểm này gây sự. Chuyện này ngược lại đang giúp đỡ Mạc Phàm một phen.

Đúng! Hắn là đang muốn đem chút tin tức truyền về thành phố kia trước. Người nào đó muốn biết thì cũng sẽ biết tin tức - hắn đã trở lại!

Và Bạch gia, không thể nghi ngờ là một phương tiện truyền thông rất tốt!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK