Mục lục
Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thi đại học.  

             Hạ Hiểu Y ăn hết một chén mì trứng cà chua của Mạc Phàm, liền hưng phấn chuẩn bị ra ngoài.  

             Cô gái vô tâm này dường như không biết lo lắng là gì, đang ở trong trạng thái cực tốt.  

             Tuy nhiên, điều này cũng không thể tách rời với thành tích xuất sắc của Hạ Hiểu Y. Thành tích của cô nàng không bao giờ rớt khỏi top 3. Cho dù lúc trước bị bắt cóc mà nghỉ học nhiều ngày như vậy, thành tích thi thử cũng không có bất kỳ bước lùi nào.  

             Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ đưa Hạ Hiểu Y đến trước cửa phòng thi.  

             Hạ Hiểu Y bỗng dưng quay đầu nói: “Em đi thi đây. Chúc em thi đậu đại học đi!”  

             Vừa nói, cô vừa giang hai tay ra, nháy mắt với Mạc Phàm:  

             "Anh rể, ôm một cái trước!”  

             Hạ Thiên Kỳ dở khóc dở cười. Mấy ngày nay, Hạ Hiểu Y mỗi ngày đều xưng hô Mạc Phàm như vậy, cô cũng không biết phải làm sao.  

             "Được." Mạc Phàm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô gái tinh quái này.  

             "Anh rể, anh phải nắm chắc cơ hội nha, mông chị em vểnh như vậy, cũng không thể để tiện nghi cho người đàn ông khác.” Hạ Hiểu Y ở bên tai Mạc Phàm nói một câu.  

             Tuy là thì thầm nhưng giọng nói cũng không tính là nhỏ, Hạ Thiên Kỳ đứng một bên cũng nghe rõ ràng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, hai gò má cũng nóng lên.  

             "Con nhóc chết tiệt, lại nói lung tung cái gì đó?” Hạ Thiên Kỳ dậm chân:  

             “Nếu em còn nói năng như vậy nữa, coi chừng chị…”  

             Nhưng còn chưa nói hết câu, cô lại bị Hạ Tiểu Y ôm chặt đến không thở nổi.   

             Sau đó Hạ Hiểu Y cúi đầu, đem mặt cọ cọ vào ngực của Hạ Thiên Kỳ, lại nói ra năm chữ:  

             “Thật là đàn hồi nha!”  

             Nói xong thì tranh thủ trước lúc Hạ Thiên Kỳ giơ tay đánh người, Hạ Hiểu Y đã vội vàng chui vào phòng thi. Sau đó còn quay lại vẫy vẫy tay với hai người, miệng nói thành ra chữ: “Cố lên!”  

             Tóc đuôi ngựa của thiếu nữ vung lên, dáng người cao gầy đã bắt đầu tràn đầy sức sống thanh xuân.  

             Nhìn động tác của Hạ Hiểu Y, Mạc Phàm cũng dở khóc dở cười, lắc đầu cười nói:   

             “Đứa nhóc này… Rõ ràng chúng ta đến đây để cổ vũ thi tốt. Nhưng cuối cùng em ấy lại nói cố lên với chúng ta làm gì?”  

             Sau khi nói xong, Mạc Phàm mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Thiên Kỳ.  

             Không biết tại sao, anh bỗng nhiên nhớ tới những gì Hạ Hiểu Y vừa nói, vì thế theo bản năng nhìn thoáng qua dưới thắt lưng Hạ Thiên Kỳ.  

             Nhìn xong, Mạc Phàm còn như bị ma xui quỷ khiến đánh giá một câu:   

             "Chậc. Đúng thật là Hiểu Y nói không sai.”  

             Mạc Phàm đột nhiên ý thức được hình như mình không nên nói như vậy.  

             Hạ Thiên Kỳ đứng ở đó, mắt long lanh như muốn khóc, giống như là một đóa hoa sen thẹn thùng, vô cùng đáng yêu.  

             "Thiên Kỳ, cái này… Xin lỗi, anh vô tình nói ra miệng. Em đừng để ý nha.” Mạc Phàm lúng túng xin lỗi.  

             Vô tình nói ra miệng? Người đàn ông thẳng thắn đáng chết này đang thực sự xin lỗi?  

             Hạ Thiên Kỳ tuy rằng hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, cô ấy đỡ trán, sau đó đỏ mặt cười nói:  

             “Anh, em cứ coi như là anh đang có ý khen em vậy.”  

             Mạc Phàm ngượng ngùng cười nói: "Đúng. Là đang khen. Chỉ là đang khen em mà thôi.”  

             Sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ ở cửa phòng thi khiến các nam sinh trong phòng thi không bình tĩnh nổi, dù sao thì họ cũng đã đến tuổi yêu đương.   

             Đệ nhất mỹ nhân Bắc An bày ra tư thế tuyệt mỹ như thế, làm cho trong lòng những thiếu nam mười tám tuổi này thật sự xốn xang.  

             …  

             Sau khi Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sóng vai rời đi, trong phòng thi của Hạ Hiểu Y, một nam sinh dáng người cao lớn thu hồi ánh mắt âm trầm.  

             Hắn nhìn người bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kia là ai? Sao hắn dám ôm Hiểu Y? Tên này không biết sớm muộn gì Hiểu Y cũng sẽ thành bạn gái của tôi sao?”  

             Trong lời nói tràn đầy tính chiếm hữu và sự không hài lòng.  

             Nam nhân đeo kính bên cạnh cười ha hả nói: "Bạch thiếu, trong lúc cậu bế quan chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, hai chị em nhà họ Hạ đã bị người ta hái xuống rồi!”  

             "Một đôi hoa tỷ muội này đều bị nam nhân kia hái á?"  

             Ánh mắt Bạch thiếu càng thêm âm trầm, tựa hồ lửa giận ghen tuông điên cuồng thiêu đốt trong lòng hắn.  

             Trước kia hắn điên cuồng theo đuổi Hạ Hiểu Y, nhưng cô gái này luôn phớt lờ hắn. Vậy mà hiện tại lại công khai âu yếm người đàn ông khác trước cửa phòng thi!  

             "Đây chỉ là lời đồn, nhưng chưa từng thấy Hạ Tiểu Y thân thiết với nam nhân như vậy bao giờ. Tuy nhiên với thủ đoạn của Bạch thiếu đây, tôi tin chắc chúng ta có thể đem Hạ Hiểu Y thu lại về tay thôi.” Người đàn ông đeo kính bên cạnh hạ giọng nói:   

             "Lúc trước Hạ Hiểu Y từ trong trường biến mất hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn uống vui vẻ.”  

             Mặc dù tin đồn về chuyện xảy ra trong tiệc cưới của con trai nhà họ Tống lan truyền rộng rãi, nhưng chi tiết cụ thể thì không phải người dân Bắc An nào cũng biết.  

             Quan trọng nhất là vì nhà trường lo lắng ảnh hưởng xấu nên nhất quyết đè xuống chuyện của Hạ Tiểu Y, những học sinh ở lại trường chạy nước rút ôn thi thì lại càng không biết rõ chuyện này.  

             "Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cho cô mặt mũi cô lại không biết tốt xấu. Vậy thì chờ đến khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ cho cô thấy kết cục của việc từ chối tôi!”  

             Cái loại cảm giác ỷ lại này, chỉ sợ cả đời này đều không thể phai mờ.  

             "Thiên Kỳ, chờ sau khi em đến tổng hành dinh quân sự, có thể sẽ rất vất vả, có một số lưu ý, anh phải báo trước cho em một chút." Mạc Phàm nói.  

             "Vâng ạ." Hạ Thiên Kỳ chống bàn, một tay nâng má, nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt long lanh như nước.  

             Mạc Phàm cẩn thận nói những điều cần chú ý, những thứ đó đều là tổng kết kinh nghiệm của hắn, rất quý giá.   

             Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ cũng rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng nghe một lúc lại nhìn bộ dáng quan tâm của anh đối với cô, nhất thời lại có chút si ngốc.  

            

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK