Hồ Vệ Bưu hiện tại khá là trông chờ, muốn xem thử, nếu tin tức vương giả như Mạc Phàm trở về Mạc gia, những người đó sẽ có biểu hiện gì?
Mạc Phàm từ trong vẻ mặt Hồ Vệ Bưu có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn, vì thế lắc đầu, nói:
"Từ lúc ta bước ra khỏi cửa Mạc gia, đã là hoàn toàn đoạn tuyệt. Ta hiện tại không có bất cừ quan hệ gì với họ nữa rồi!”
"Được, việc này tôi sẽ thay Mạc tiên sinh giữ bí mật." Hồ Vệ Bưu nói.
"Ngươi có biết tại sao ta nói với ngươi điều này mà không nói với họ không?" Mạc Phàm chỉ vào Trình Thanh Dương và Bạch Chấn Dương nằm trên mặt đất, cùng với Bạch Tam Diệp gãy chân.
"Không biết." Giọng điệu của Hồ Vệ Bưu rất nghiêm túc: "Xin tiên sinh nói rõ.”
“Bởi vì, ngươi là người của gia tộc họ Ngụy ở phía nam đúng không?” Mạc Phàm nói.
Một câu nói nhàn nhạt của Mạc Phàm lại làm cho trong nội tâm Hồ Vệ Bưu nhấc lên sóng to gió lớn!
Thân thể hắn hung hăng run lên!
Nhìn Mạc Phàm thật sâu, Hồ Vệ Bưu mạnh mẽ đè nén khiếp sợ trong lòng: "Nhà họ Ngụy từ hai mươi năm trước đã bị diệt tộc! Chỉ có những người may mắn lưu lạc bên ngoài mới sống sót, xin hỏi Mạc tiên sinh nhìn thấu thân phận của tôi như thế nào?”
Hắn biết, giờ phút này giấu diếm đã vô dụng, dứt khoát trực tiếp thừa nhận!
Hai mươi năm qua, Hồ Vệ Bưu thay tên đổi họ, che giấu tất cả những chuyện trước đây của mình. Chỉ dám giữ lại một chữ “u” để tưởng nhớ về nhà họ Ngụy.
Hắn cho rằng sẽ không có ai có thể nhận ra mình.
Không có cách nào, kẻ địch của Ngụy gia quá cường đại, không mai danh ẩn giấu, chỉ sợ còn có thể bị cắn nuốt lần thứ hai!
Những chuyện cũ kỹ kia, tựa hồ đã bị giết chết trong bụi bặm của thời gian, mà lúc này đây, làm sao Mạc Phàm vừa nhìn liền nhìn thấu?
Nam nhân trẻ tuổi này thậm chí còn chưa từng giao thủ với hắn, hoàn toàn không biết đặc điểm võ công của hắn là như thế nào, liền nói một câu phá vỡ chân tướng!
Giờ khắc này, Hồ Vệ Bưu rốt cục ý thức được, năng lực của nam nhân trẻ tuổi này, có thể vượt xa tưởng tượng của hắn.
Mặc dù sự kiện lúc trước thể hiện việc Mạc Phàm có mạng lưới quan hệ rất mạnh, cùng quân bộ với đội giám sát đặc biệt đều có giao tình thâm hậu, nhưng mà, hắn làm sao có thể biết những chuyện có liên quan đến gia tộc họ Ngụy?
Nguyên lực thế gia từng hiển hách một thời kia, đã sớm bị tàn sát không còn chút gì!
Mạc Phàm nhàn nhạt đáp: "Bởi vì, hai cha con các ngươi, gương mặt giống nhau như đúc!”
"Hai cha con?" Hồ Vệ Bưu nghe được những lời này sửng sốt mấy giây, sau đó rốt cục tỉnh táo lại, thân thể kịch liệt run lên!
"Tình nhi năm đó không chết?" Giọng nói của Hồ Vệ Bưu run lên vì kích động!
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Mạc Phàm đang nói dối, bởi vì người biết hắn có con trai rất ít! Kẻ thù hùng mạnh kia sẽ không chú ý đến những chi tiết này!
Nhiều năm như vậy, Hồ Vệ Bưu luôn nghĩ rằng con trai mình đã chết dưới nhát dao của kẻ thù! Không nghĩ rằng nó vẫn có thể còn sống!
Nhưng bây giờ, Mạc Phàm không thể nghi ngờ đang cho hắn hy vọng!
"Ngụy Tình Không cũng không muốn nhận người cha như ngươi!” Mạc Phàm mặt không chút thay đổi nói:
"Nếu hắn biết ngươi còn sống, sợ là sẽ tự mình giết ngươi."
Vẻ mặt của Hồ Vệ Bưu lập tức đông cứng lại, sau đó vẻ mặt của ông ta hiện lên vẻ hối hận. Sau đó, hít sâu một hơi, nặng nề đấm ngực mình một quyền:
“Năm đó, tôi có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, tôi muốn tìm nó, muốn cùng nó giải thích, tôi…”
Lúc này Hồ Vệ Bưu hoàn toàn không biết rằng con trai Ngụy Tình Không của mình còn có một cái tên cực kỳ nổi tiếng ở một vùng đất hỗn loạn nào đó trên hành tinh xanh này - Tình Vương.
Mạc Phàm nhìn Hồ Vệ Bưu đang ở trạng thái lộn xộn, lắc đầu: "Những chuyện đã xảy ra, không có cách nào để quay lại, giác ngộ của ngươi quá muộn.”
Phanh!
Nói xong, sống kiếm của Mạc Phàm đã chém vào cổ của Hồ Vệ Bưu.
Người này đang ở tình trạng tâm thần hoảng hốt, không hề nghĩ tới Mạc Phàm sẽ đột nhiên tập kích, không kịp đề phòng liền mất đi ý thức, thân thể nặng nề ngã xuống đất!
Mạc Phàm quay đầu nói với Lý Phóng Minh: "Tìm một chiếc xe và đưa những người này trở lại nhà của Bạch Gia và Trình Gia. Đây coi như là quà gặp mặt của ta dành cho họ."
…
Với kỹ thuật y học hiện nay, cánh tay bị cắt đứt có thể được nối lại, nhưng một số dây thần kinh rất khó nối lại, gần như không thể khôi phục lại như ban đầu. Cho dù có tác dụng của nước Nguyên Tinh cũng không có khả năng làm được.
Nhất là đối với võ giả nguyên lực mà nói, bị gãy tay gãy chân gần như tương đương với việc kế thúc sự nghiệp võ đạo, không thể leo lên một cấp độ cao hơn.
Sau khi tất cả các thành viên của hai gia đình Bạch - Trình được đưa lên một chiếc xe tải, Mạc Phàm nhìn thấy điện thoại di động của Bạch Chấn Dương bị bỏ lại trên mặt đất.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, là mẹ của Bạch Chấn Dương - Trình Lộ Hàm gọi tới.
Mạc Phàm nhìn thấy, trực tiếp ấn nút nghe.
“Chấn Dương, Chấn Dương, bây giờ con thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, Trình Lộ Hàm liền sốt ruột hỏi.
Mạc Phàm nhàn nhạt cười nói: “Con trai của bà còn sống, tôi đã phái người đưa về. Dựa theo khoảng cách Bắc An đến Ninh Châu, khoảng bốn giờ sau bà có thể gặp được hắn."
Nghe Mạc Phàm nói như vậy, Trình Lộ Hàm còn tưởng rằng là anh đã sợ, vì thế cười lạnh hai tiếng:
"Ta nói cho ngươi biết,chuyện lần này không thể bỏ qua! Ngươi dám đối xử với con trai ta như vậy, ta nhất định phải cho ngươi trả giá!”