Phương Tiểu Ngư suy tư một lúc rồi khẽ nói: “Cô An Ly nói rất đúng, tình cảm và công việc cần phân biệt rạch ròi, cô yên tâm đi, tuy Mộc Du Dương đối xử với tôi như thế, nhưng tôi sẽ không vì anh ta mà từ bỏ công việc mình yêu thích đâu.”
“Ừ, cô Phương quả nhiên là người thông minh, không hổ là cô dâu mà Du Dương đã chọn.” An Ly khen ngợi.
Nghe đến hai chữ “cô dâu”, Phương Tiểu Ngư chợt giật mình, một cảm giác chua xót dâng lên ngập tràn trong tim cô.
Ha ha, mình mà là cô dâu của ai chứ?
Phương Tiểu Ngư thở dài: “Cô An Ly, cô đừng nhắc đến cô dâu gì đó nữa, đều là chuyện đã qua rồi.”
“Thế cô có trách tôi, có hận tôi không?” An Ly hỏi.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn An Ly rồi nở nụ cười tự mỉa mai: “Tôi từng hận, nhất là lúc ở đám cưới, khi Mộc Du Dương đuổi theo cô ra ngoài, tôi một mình đứng lại ở đó đã cảm thấy rất hận sự xuất hiện của cô.”
Câu trả lời ấy dường như đã nằm trong dự liệu của An Ly, cô bình thản cười rồi hỏi tiếp: “Còn bây giờ thì sao?”
Phương Tiểu Ngư trầm ngâm một lúc rồi ủ rũ đáp: “Bây giờ cũng hận, nhưng có hận thì làm được gì? Việc đã như vậy chỉ còn cách đối diện thôi, dù gì cô cũng là người phụ nữ anh ta từng yêu sâu sắc bao nhiêu năm, tôi chắc chắn không thể bì lại được.”
An Ly mỉm cười: “Cô Phương, cô rất thẳng thắn, Du Dương thật sự có tình cảm sâu sắc với tôi, căn biệt thự này cũng là anh ấy sắp xếp cho tôi, là tài sản của nhà họ Mộc, tuy tôi đã phá hỏng đám cưới của cô, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi, tôi không thể giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu nhất kết hôn với người phụ nữ khác được, cho dù cô có hiểu cho tôi hay không thì tôi cũng phải nói với cô một tiếng, xin lỗi.”
Câu nói ấy khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy không thoải mái, cô hoàn toàn không thể hiểu cũng như tha thứ được cho người đã cướp đi chú rể của mình.
Nhưng đối diện với cô gái đang ngồi trên xe lăn này, cô cũng không thể nào căm ghét được, thế là cô bắt đầu thấy hận Mộc Du Dương, hận chính bản thân mình.
Phương Tiểu Ngư có hơi thất thần đứng dậy, nói lời cáo từ: “Cô An Ly, tôi còn có việc, tôi xin đi trước.”
An Ly có hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười thông cảm: “Được rồi, cô đi thong thả.”
An Ly ra hiệu cho vệ sĩ đưa Phương Tiểu Ngư ra ngoài.
Phương Tiểu Ngư đi rồi, An Ly đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài rồi khẽ nheo mắt lại, không biết đang suy tính điều gì.
Vài ngày sau, Phương Tiểu Ngư cũng đã xốc lại tinh thần, bắt đầu đến công ty làm việc trở lại.
Ngày đi làm, cô cố tình tỏ ra vui vẻ thoải mái, muốn cho mọi người thấy cho dù Mộc Du Dương không cần mình thì cô vẫn có thể sống tốt!
Nhưng vừa vào công ty, bầu không khí bên trong và ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn cô đã khiến cô hiểu được, cho dù cô có tỏ ra thoải mái thế nào thì trong mắt người khác cũng đã là một người vợ bị Mộc đại tổng tài vứt bỏ, không thể tránh khỏi số kiếp bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Tất cả khí thế mà cô chuẩn bị đều tiêu tan hết, Phương Tiểu Ngư tiu nghỉu cúi đầu bước vào văn phòng, đóng cửa lại buồn bã ngồi trên ghế.
Cô cố gắng tập trung tinh thần cho công việc, nhưng ánh mắt và lời đàm tiếu của những người xung quanh cứ luôn khiến cô cảm thấy bất an.
Đang làm việc, Phương Tiểu Ngư thấy khát nước, cầm cốc lên thì thấy đã không còn giọt nước nào, đành phải đặt tài liệu xuống, đến phòng nước định pha một cốc cà phê.
Nhưng vừa đến cửa phòng thì chợt nghe thấy mấy đồng nghiệp nữ nhiều chuyện đứng bên trong vừa uống trà vừa bàn luận gì đó.
Một cô gái mặc váy trắng nói: “Không ngờ cái cô Phương Tiểu Ngư đó vẫn cứ mặt dày đi làm, nếu là tôi thì đã treo cổ lên cây tự tử từ lâu rồi, chú rể bỏ chạy trước mặt bao nhiêu người, làm gì còn mặt mũi mà sống nữa chứ?”
Một cô gái khác mặc váy màu vàng siêu ngắn đứng bên cạnh liền tiếp lời: “Chứ còn gì nữa? Tôi luôn cảm thấy cái chức thiết kế trưởng của cô ta có được là vì đã dụ dỗ tổng tài, bây giờ tổng tài không cần cô ta nữa, xem ra cái chức thiết kế trưởng ấy cũng không giữ được bao lâu nữa đâu!”
Một cô gái hơi béo khác tỏ vẻ vui mừng nói: “Tôi từ lâu đã không ưa cô ta rồi, cứ tưởng mình có tài năng lắm, thật ra cũng chỉ là lợi dụng thân xác thôi, sau này để xem cô ta còn vênh mặt được nữa không!”
Phương Tiểu Ngư không chịu nổi nữa, đẩy cửa bước thẳng vào trong phòng.
Nhân vật chính của cuộc đàm tiếu đã xuất hiện, mấy cô gái kia lập tức ngậm miệng không nói nữa, giả vờ như chỉ đang đứng uống trà.
Phương Tiểu Ngư cố nén cơn giận trong lòng, lặng lẽ bước đến pha cà phê rồi quay lưng định rời khỏi phòng nước.
Nhưng khi bước đến cửa lại nghe được tiếng cười mỉa mai của mấy cô gái ấy khẽ vang lên sau lưng mình, cô không nhịn được nữa, nghiến răng thở dài một cái rồi đặt cốc cà phê trong tay xuống, quay lại bước đến trước mặt mấy người kia rồi nói với cô gái mặc áo trắng: “Tôi có mặt mũi đi làm hay không không liên quan gì đến cái mặt mốc của cô cả, cô muốn treo cổ lên cây tự tử thì cứ việc đi đi, đừng có lôi tôi vào, tôi không được xinh đẹp như cô, nhưng nếu cô mà chết rồi thì mấy trung tâm phẫu thuật thẩm mĩ sẽ mất một vị khách đấy!”
“Còn cô nữa…” Phương Tiểu Ngư tiếp tục chĩa súng vào cô gái mặc váy ngắn màu vàng: “Tôi được làm thiết kế trưởng bao lâu cũng không phải do cô nói là xong, nhìn cô ăn mặc kìa, hệt như mấy vũ nữ thoát y ở hộp đêm vậy, thế mà còn lớn miệng bảo tôi đi dụ dỗ đàn ông!”
Sau đó Phương Tiểu Ngư lại bước đến trước mặt cô gái hơi béo, nhìn cô ta một lượt rồi công kích: “Nếu nói đến việc dùng thân xác thì tôi thật sự không thể vượt qua cân nặng của cô được đâu, tôi cứ vênh mặt đấy thì sao? Nếu cô đã không ưa tôi thì sau này đừng có nhìn tôi nữa, cứ xem như mình bị mù rồi đi!”
Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng, mắng cho mấy người kia cứng họng.
Rồi cô mặc kệ ánh mắt như bốc hỏa của họ mà nho nhã cầm cốc cà phê bước về văn phòng của mình.
Nhưng vừa vào đến văn phòng, Phương Tiểu Ngư liền hệt như quả bóng bị xì hơi, hoàn toàn không còn chút khí thế nào của vừa rồi, cô thất thần ngồi xuống ghế, lặng lẽ uống cà phê.
Tuy cãi nhau ngoài miệng thì cô không hề thua ai, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy tủi thân trước những lời nói của người khắc, chỉ là do đã tự lập bao nhiêu năm nay nên cô đã học được cách khi cần thiết thì sẽ xù lông ra, bảo vệ trái tim mỏng manh dễ bị tổn thương của mình, cố tỏ ra mạnh mẽ.
Đã đến giờ tan làm, Phương Tiểu Ngư một mình bước về, mặt cứ cúi gằm, trong lòng chứa chan tâm sự.
Một tiếng còi xe vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ lại bên cạnh mình, đang lúc nghi hoặc thì thấy Tống Đình Hi từ trên xe bước xuống.
Phương Tiểu Ngư chưa từng thấy chiếc xe này nên không đoán ra là anh, ngạc nhiên hỏi: “Đình Hi, sao lại là anh? Anh đổi xe rồi à?”
Tống Đình Hi hiền hòa cười nói: “Ừ, đổi rồi, xe này là do lão gia nhà anh mới cấp cho.”
“Lão gia? Là bố anh à?” Phương Tiểu Ngư thắc mắc, trước đây Tống Đình Hi đã từng nói với cô, bố anh luôn mong anh sẽ kế thừa gia nghiệp, nhưng Tống Đình Hi lại không muốn bước chân vào thương trường, giấc mơ của anh là làm bác sĩ, vì theo đuổi ước mơ của mình mà anh đã bất chấp việc bất hòa với gia đình, hai cha con quan hệ trở nên không tốt, sao bây giờ lại cấp xe cho anh?