Mộc Du Dương nhìn thấy rất rõ, lạnh lùng nói: “Cô sợ tôi.”
Phương Tiểu Ngư cúi đầu, không nói gì cả.
“Không phải cô rất giỏi ăn nói sao? Sao thế, sao lại không nói gì?” Trong giọng điệu Mộc Du Dương có mang một chút đùa bỡn.
“Tôi không có gì để nói cả.” Phương Tiểu Ngư vẫn luôn cúi đầu.
Mộc Du Dương đưa tay nhấc cái cằm bé xinh của Phương Tiểu Ngư lên, ép cô phải nhìn vào mắt anh, “Tôi cứ muốn cô phải nói.”
Phương Tiểu Ngư không thể nhìn đi nơi khác được nữa, bị buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm đầy quyến rũ kia.
Cô cắn chặt răng rồi nói một cách uất ức: “Tại sao anh lại giấu tôi? Sao anh không cho tôi biết anh chính là Mộc Du Dương?”
Trong mắt Mộc Du Dương chợt thoáng lên một chút bất ngờ, anh buông cằm cô ra, giọng nói bớt lạnh lùng đi nhiều: “Tôi không cố ý giấu cô, chỉ là tôi không muốn thân phận của mình sẽ mang lại những phiền phức không đáng có thôi.”
“Ha ha.” Phương Tiểu Ngư cười nhạt, “Anh sợ tôi muốn leo lên cành cao, biết anh là Mộc Du Dương thì sẽ bám chặt lấy chân anh không buông chứ gì?”
“Cô đừng quá xấc xược.” Ánh mắt lạnh lùng của Mộc Du Dương bùng lên lửa giận, “Trước nay chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy cả.”
“Thế à? Ngay cả cái cô An Ly đó cũng không dám sao?” Phương Tiểu Ngư không biết bị đứt dây thần kinh gì mà lại đột nhiên nhắc đến cái tên ấy, khi vừa nói ra, bản thân cô cũng thấy hối hận, nhưng rõ ràng đã quá muộn.
Mộc Du Dương dường như bị người ta đâm trúng điểm yếu nhất, liền lao đến nắm chặt cổ tay mềm mại của Phương Tiểu Ngư, đẩy cô vào bức tường trong phòng rồi giận dữ gào lên: “Cô là cái thá gì? Chỉ biết lăng nhăng, không có thể diện, cô có tư cách gì mà so sánh với An Ly? Cô không xứng nhắc đến tên cô ấy trước mặt tôi.”
Từng lời từng chữ như mũi kim đâm vào tim Phương Tiểu Ngư, khiến cô đau nhói.
Cô không xứng…
Trong lòng anh, An Ly cao quý đến thế, còn cô thì lại ti tiện dường ấy ư?
Nước mắt Phương Tiểu Ngư cứ thế tuôn ra, cô cố gắng đẩy mạnh tay Mộc Du Dương ra rồi chạy như đang muốn bỏ trốn.
Cả buổi sáng làm việc hôm ấy, những lời sỉ vả của Mộc Du Dương cứ văng vẳng bên tai Phương Tiểu Ngư, không gạt đi được.
Cô làm việc rất lơ đãng, đương nhiên bị Đường Úc Phi bóng gió làm khó mấy lần.
Tại văn phòng tổng tài, tầng thượng tòa nhà tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên.
Mộc Du Dương đang trò chuyện với Mộc lão gia.
Mộc lão gia sau khi về hưu thì rất ít khi đến công ty, hôm nay lại trịnh trọng đến đây rõ ràng là có việc quan trọng.
“Ông nội, hôm nay sao ông lại qua đây?” Mộc Du Dương dừng hết mọi công việc đang làm, ngồi xuống đối diện ông mình.
Mộc lão gia bảo cấp dưới đi cùng ra ngoài hết rồi cười nói: “Lâu rồi không ghé nên muốn đến xem một chút thôi.”
Ông lão nhấp một ngụm trà, ngả người trên ghế sô pha rồi chậm rãi nói: “Về việc của hai nhà Tiêu Tống, con đã có đối sách gì chưa?”
Mộc Du Dương bình thản đáp: “Hai nhà Tiêu Tống mấy năm nay phát triển rất tốt, thế lực khuếch trương mạnh mẽ, tuy hiện giờ còn chưa dám đối đầu chính diện với tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta, nhưng nếu họ liên kết với nhau thì sẽ mối họa lớn của chúng ta, cho nên con định sẽ ra tay chia rẽ.”
“Ừ.” Mộc lão gia hài lòng gật đầu: “Khá lắm, quả nhiên là do một tay ông dạy dỗ, nhưng mà ông nghe nói nhà họ Tống có ý muốn liên hôn với nhà họ Tiêu, như thế thì kế hoạch chia rẽ của chúng ta sẽ khó mà thực hiện.”
Mộc Du Dương nhíu mày, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra một vẻ đăm chiêu rồi chợt hỏi: “Thế ông có cách gì không?”
Mộc lão gia là người biết tính toán, trong lòng đã có kế sách từ lâu.
Ông mỉm cười trả lời: “Tuy nhà họ Tống có ý muốn liên hôn với nhà họ Tiêu, nhưng e là sẽ khó đạt ý nguyện.”
“Ý ông là sao?”
“Thiên kim tiểu thư của nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Dao là con gái một của Tiêu Học Hạo, từ bé đã được nuông chiều, cuộc hôn nhân này nếu con bé không gật đầu thì chắc chắn sẽ không thành.”
“Con trai một của nhà họ Tống là Tống Đình Hi vừa trẻ lại rất đẹp trai, ông cũng biết rõ mà, thế thì cô Tiêu sao có thể không đồng ý chứ?”
“Đương nhiên là ông biết.” Mộc lão gia chợt cười mờ ám: “Bởi vì người mà Tiêu Tử Dao thích lại chính là con.”
“Sao chứ?” Mộc Du Dương không hiểu gì cả, anh chỉ có duyên gặp gỡ Tiêu Tử Dao vài lần ở các buổi tiệc hoặc các buổi đấu giá, sao cô ấy lại có thể thích anh?
“Con không biết là do con không để ý đến con bé, con bé chính là đàn em ở trường của con, đã luôn ngưỡng mộ con.” Mộc lão gia lắc đầu cười nói: “Mấy năm trước, Tiêu Tử Dao đã từng nhờ bố của nó đến gặp ông để bàn chuyện liên hôn, nhưng lúc ấy con đang quen An Ly, ông cũng đành bó tay. Nhưng bây giờ, An Ly đã bỏ đi rồi, còn Tiêu Tử Dao vẫn luôn chờ con, thế cục thị trường cần phải tìm một biện pháp giải quyết, chỉ cần con đồng ý thì ông sẽ phái người sang nhà họ Tiêu cầu thân, hai nhà một khi liên hôn thì nhà họ Tống sẽ không còn là mối uy hiếp lớn nữa, ý con thế nào?”
Mộc Du Dương yên lặng một lúc lâu, đối với chuyện yêu đương kết hôn, anh trước nay không mặn mà gì, kể từ sau khi An Ly bỏ đi thì anh đã chờ cô một khoảng thời gian dài, giờ cô đã không quay lại nữa thì anh có chờ đợi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nếu đã như thế thì chi bằng cứ thực hiện một cuộc hôn nhân để cứu cả tập đoàn gia tộc thoát cơn biển lửa…
Mộc Du Dương cúi đầu suy nghĩ kĩ càng rồi nhẹ nhàng nói: “Con đồng ý.”
Mộc lão gia gật đầu: “Tiểu thư nhà họ Tống rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, hai con ở bên nhau đúng là một chuyện vui.”
Hai ông cháu đã đồng lòng, nhà họ Mộc liền phái người đến nhà họ Tiêu ngỏ ý, nhà họ Tiêu vô cùng mừng rỡ, lập tức nhận lời.
Tin tức hai nhà Mộc Tiêu liên hôn chắc mấy chốc đã được đồn đại khắp cả tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên.
“Mọi người nghe tin gì chưa? Đại tổng tài Mộc Du Dương của chúng ta sẽ lấy thiên kim nhà họ Tiêu đấy!”
“Có thật không vậy? Tin hành lang chưa chắc là đúng đâu.”
“Tin hành lang mới là chính xác nhất đấy! Nghe nói tối nay sẽ có một buổi tiệc khiêu vũ chính thức tuyên bố tin tức này.”
“Thế này thì tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên không phải sẽ càng lớn mạnh hơn sao? Chậc chậc chậc!”
Tại công ty Gloria của Phương Tiểu Ngư, các nhân viên đều bàn tán xôn xao về hôn lễ của sếp lớn, người thì nghi hoặc, kẻ thì ngưỡng mộ.
Đối với mấy chuyện tám nhảm này, Phương Tiểu Ngư trước nay không hề tham gia, cô chỉ im lặng ngồi làm cho xong công việc.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang.
Là Tống Đình Hi.
“Tiểu Ngư, có bận không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của Tống Đình Hi.
“Cũng bình thường, có việc gì không?” Phương Tiểu Ngư có hơi thắc mắc.
“Tối nay tôi tham gia một buổi tiệc khiêu vũ, nhưng lại thiếu bạn nhảy, cô đi cùng tôi được không?”
Phương Tiểu Ngư nghĩ ngợi, Lạc Bảo Nhi đã có người đón, còn cô buổi tối cũng không có việc gì là, thế là bèn nhận lời: “Được thôi, nhưng tôi không có bộ đồ nào đẹp để mặc đi dự tiệc cả.”
Tống Đình Hi đầu dây bên kia bật cười rồi ân cần nói: “Sau khi tan làm, tôi sẽ đến đón cô, chúng ta cùng đi chọn lễ phục.”
Tan làm, vừa bước ra khỏi tòa nhà, Phương Tiểu Ngư đã nhìn thấy Tống Đình Hi đứng đó đợi mình.
Hai người cùng đi đến một cửa hàng bán lễ phục sang trọng trong thành phố.
Cửa hàng xa hoa đẹp đẽ, trên các giá treo lộng lẫy có treo đủ loại lễ phục, hầu như có thể đáp ứng ước mơ làm công chúa của tất cả mọi cô gái.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đãi họ, cẩn thận cung kính giới thiệu các bộ quần áo.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên nhìn thấy một bộ váy màu xanh ngọc bích treo ở giữa phòng, màu sắc sắc sảo thu hút, đường may tinh tế đẹp mắt.
Cô vừa nhìn là nhận ra ngay, đây chính là tác phẩm do nhà thiết kế Adonis, thần tượng của cô đã thiết kế.
“Chỗ các cô còn có cả lễ phục do nhà thiết kế bậc thầy Adonis thiết kế sao?” Phương Tiểu Ngư mừng rỡ, trầm trồ thán phục bộ váy.