Mộc Du Dương thấy An Ly cũng đang ở trong nhà mình thì rất ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
Vẻ mặt An Ly thoáng hiện lên một chút thất vọng, cô hỏi lại: “Du Dương, anh không muốn em đến nhà anh sao?”
Mộc Du Dương lắc đầu, “Đâu có.”
Nhưng thật ra, anh đúng là không muốn An Ly đến nhà tìm anh, ít nhất là ngay lúc này.
Vì hôm nay anh đưa Phương Tiểu Ngư đến, An Ly đột ngột xuất hiện thế này, Phương Tiểu Ngư chắc chắn sẽ hiểu lầm anh cố tình muốn chọc tức cô.
Từ sau lần gặp An Ly trong bồn tắm nhà mình, anh bắt đầu muốn tránh mặt cô.
Không phải vì anh không thể đối diện với cô, mà là vì mỗi lần ở bên An Ly, anh lại đều bất giác nhớ đến gương mặt của Phương Tiểu Ngư.
Anh bắt đầu nghi ngờ, người mình yêu rốt cuộc là ai?
“Du Dương, hôm nay em đến là muốn bàn công chuyện với anh, do em đến công ty tìm mà không thấy anh nên mới đến đây.” An Ly nhìn Phương Tiểu Ngư một cái rồi tiếp tục nói: “Nếu như không tiện thì bây giờ em về, ngày mai mình bàn cũng được.”
Mộc Du Dương liền nói: “Không có gì mà không tiện cả, đây là nhà của anh, em muốn đến lúc nào thì đến, không cần quan tâm người khác.”
Câu nói ấy dường như cố tình muốn để Phương Tiểu Ngư nghe thấy, thế nên anh nói bằng giọng lớn hơn hẳn.
Phương Tiểu Ngư quả nhiên đã bị anh chọc giận. Cho dù trong lòng đang bừng bừng ngọn lửa, nhưng cô vẫn tỏ ra thản nhiên, thong thả bước đến trước mặt Mộc lão gia nhẹ nhàng chào: “Con chào ông.”
Mộc lão gia không những thương Lạc Bảo Nhi mà còn rất thương Phương Tiểu Ngư.
Trong mắt ông, Phương Tiểu Ngư là một người mẹ hiền lành lương thiện, rất tháo vát mà lại còn tài năng, là đối tượng phù hợp để làm vợ của Mộc Du Dương.
Nhưng cái thằng nhóc ngỗ ngược Mộc Du Dương này lại bỏ rơi một cô dâu tốt như thế.
Phương Tiểu Ngư và Mộc lão gia trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Mộc Du Dương. Trông thấy cảnh tượng ấy, anh khẽ nhếch mép rồi đẩy An Ly vào phòng sách.
Vào phòng rồi, Mộc Du Dương liền hỏi: “An Ly, em có việc gì?”
An Ly gật đầu rồi rút một tập bản thảo từ trong giỏ ra, “Du Dương, đây là thiết kế mới mùa này do em thiết kế, anh xem thử xem có cần chỉnh lại chỗ nào nữa không.”
Mộc Du Dương nói: “Không cần xem đâu, do em thiết kế thì anh hoàn toàn yên tâm.”
An Ly mỉm cười lắc đầu, “Em đâu có tài ba như thế! Mấy bản thảo này là sản phẩm thương hiệu sẽ ra mắt thị trường, thế nên anh là tổng tài thì cần phải kiểm tra lại một lượt.”
Thấy cô cứ kiên trì như thế, Mộc Du Dương đành phải nhận lấy bản thảo, xem kĩ một lượt rồi nói: “Được rồi, anh xem rồi, không có vấn đề gì cả.”
Thật ra trong thiết kế của An Ly có rất nhiều bộ không thể sánh được với thiết kế của Phương Tiểu Ngư, nhưng nếu so với những nhà thiết kế bình thường khác thì cô thật sự giỏi hơn nhiều.
An Ly đột nhiên hỏi: “Du Dương, anh có thể bảo Tiểu Ngư vào xem giúp em mấy bản thảo này không? Hôm nay em không ngờ cô ấy cũng đến. Nếu đã đến rồi thì nhờ cô ấy xem giúp em đi, dù gì về mặt này thì cô ấy còn giỏi hơn em nhiều.”
Mộc Du Dương gật đầu rồi bước ra ngoài, một lát sau đã đưa Phương Tiểu Ngư vào.
Phương Tiểu Ngư trong lòng không muốn một chút nào, nhưng có Mộc lão gia bên cạnh, cô không dám tỏ ra quá nhỏ nhen, đành phải theo vào.
Vào phòng rồi, Phương Tiểu Ngư khẽ liếc nhìn An Ly, trên mặt An Ly không có vẻ bất thường gì, có vẻ đã hoàn toàn quên việc lần trước ở buổi tiệc đã vu khống Phương Tiểu Ngư đẩy mình xuống nước.
Phương Tiểu Ngư cầm bản thảo lên xem kĩ càng một lượt. Mấy thiết kế của An Ly nếu nhìn bằng con mắt của người bình thường thì thật sự rất hoàn hảo, nhưng một nhà thiết kế không tầm thường như Phương Tiểu Ngư thì liền phát hiện ra rất nhiều điểm không ổn.
Cô cũng không ngại bước đến cạnh An Ly chỉ ra từng chỗ không ổn ấy, còn khuyên An Ly nên chỉnh sửa lại thế nào.
An Ly kiên nhẫn nghe hết lời cô nói, Phương Tiểu Ngư nói xong liền quay người định bỏ đi.
Nhưng An Ly chợt gọi cô lại: “Tiểu Ngư, khoan đã.”
Phương Tiểu Ngư quay lại hỏi: “Có chuyện gì? Tôi bận lắm.”
An Ly cười nói: “Tiểu Ngư, bộ sưu tập mới của Louise mùa này cô đã thiết kế xong chưa? Có thể cho tôi xem một chút không?”
Phương Tiểu Ngư lập tức lắc đầu, “Xin lỗi, cô An Ly, quan hệ của chúng ta chưa thân đến mức khiến tôi có thể chia sẻ tác phẩm của mình. Thôi tôi xin phép đi.”
Mộc Du Dương chợt nói: “Phương Tiểu Ngư, cô làm việc ở công ty của Tống Đình Hi chắc là hài lòng lắm?”
Ý mỉa mai trong câu nói ấy khiến trong lòng Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất khó chịu.
Phương Tiểu Ngư không muốn nhịn nữa, cô trừng mắt nhìn An Ly hỏi: “An Ly, lần trước ở buổi tiệc, rõ ràng tôi chỉ là bất cẩn đá trúng xe lăn của cô một cái thôi, lúc ấy tôi đã vội vàng đưa tay đỡ cô lại rồi! Chính cô tự mình lao xuống nước còn đổ oan cho tôi! An Ly, cô có dám nói đó không phải sự thật không?”
Phương Tiểu Ngư không biết An Ly vì sao lại làm như thế, nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra, có thể là vì muốn Mộc Du Dương vì chuyện này mà ghét cô hơn.
Cô muốn xem thử ở trước mặt Mộc Du Dương, An Ly liệu có chịu nói thật không.
Nhưng thật thất vọng, An Ly lại lắc đầu, tỏ vẻ vô tội.
“Tiểu Ngư, cô đang nói gì thế? Chuyện đó đã qua rồi, tôi đã không muốn lật lại nữa, sao cô lại còn nhắc đến? Tôi biết cô trách tôi, trách tôi đã cướp Du Dương khỏi đám cưới của cô! Nhưng mà Tiểu Ngư à, tôi thật sự không cố ý mà! Tôi và Du Dương từ đầu đã là những người thật lòng yêu nhau rồi!”
Khi nói ra những câu ấy, dáng vẻ An Ly rất thành thật, Mộc Du Dương rõ ràng hoàn toàn tin.
An Ly lại nói tiếp: “Tiểu Ngư, chuyện xảy ra ở buổi tiệc, tôi cũng không hề trách cô. Tôi biết trong lòng cô cũng rất buồn, tất cả là lỗi của tôi.”
An Ly rất thông minh, lúc này bị Phương Tiểu Ngư chất vấn như thế trước mặt Mộc Du Dương lại không hề nói rõ ràng ra rằng Phương Tiểu Ngư là người đã đẩy mình xuống nước.
Nhưng mỗi một câu nói tỏ ra oan ức của cô ta lại chính là những mũi dùi chĩa thẳng vào Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư cũng không muốn biện minh nữa, dù sao Mộc Du Dương chắc chắn sẽ không tin cô, cô có nói gì cũng vô ích.
“An Ly, tôi rốt cuộc có đẩy cô hay không, tôi tin trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết. Cũng muộn rồi, tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa.”
Nói xong, cô bước khỏi phòng, ra phòng khách bế Lạc Bảo Nhi lên chào Mộc lão gia định ra về.
Nhưng khi đến cửa thì Mộc Du Dương chợt chạy theo nói vọng lên sau lưng họ: “Để tôi tiễn hai người.”
Trên xe, Phương Tiểu Ngư không kiềm được mà hỏi: “Mộc Du Dương, anh thật sự không tin tôi một chút nào sao?”
Mộc Du Dương im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải.”