Lương Vệ Lễ liền oán trách: “Muốn em nói thẳng thì anh à, chuyện này đều là lỗi của anh hết! Trang phục của Louise sở dĩ bán chạy như thế chẳng phải đều là nhờ có được nhà thiết kế át chủ bài là Phương Tiểu Ngư sao? Lúc đầu cô ấy rõ ràng đang làm việc rất tốt ở Gloria chúng ta, chính vì bị anh làm tổn thương nên mới bỏ đi!”
Mộc Du Dương trước nay không bao giờ thích người khác gộp chuyện phụ nữ và tiền bạc lại làm một để nói, nhất là nói về những phụ nữ liên quan đến anh.
Nhưng lúc này, nghe câu nói của Lương Vệ Lễ, anh không những không tức giận mà trong lòng còn chợt có một ý tưởng.
Anh nhìn Lương Vệ Lễ, nhoẻn miệng cười nói: “Cho dù cô ấy có bị tôi ép bỏ đi thì một tổng giám đốc như cậu lại không biết tìm cô ấy về sao? Còn về cách làm sao kéo cô ấy về, chắc không cần tôi phải dạy cậu chứ?”
Lương Vệ Lễ vỗ đùi một phát. Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra chứ? Mình có thể dùng mức lương và lợi ích thật lớn để mời Phương Tiểu Ngư quay lại Gloria làm việc mà!
Nghĩ đến đó, Lương Vệ Lễ không ngồi yên nữa, lập tức huýt sáo rời khỏi văn phòng tổng tài.
Giờ nghỉ trưa, Phương Tiểu Ngư chợt nhận cuộc điện thoại từ Lương Vệ Lễ, hẹn cô ra gặp ở quán cà phê với tư cách một người bạn cũ.
Nhưng Phương Tiểu Ngư cảm thấy cô và Lương Vệ Lễ làm gì thân đến mức có thể gọi là bạn bè.
“Tiểu Ngư, cô thật sự không suy xét lại sao? Được rồi, tôi sẽ tăng tiếp cho cô vậy, sẽ tăng cho cô mức lương cao gấp mười lần so với hiện giờ, mời cô quay lại làm thiết kế trưởng ở Gloria chúng tôi, như thế vẫn không được sao?”
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Lương Vệ Lễ, Phương Tiểu Ngư cảm thấy có hơi khó xử.
Nhưng cô tuyệt đối không thể nhận lời mà nhảy việc được. Trong lúc cô khó khăn gian khổ nhất, chính Tống Đình Hi đã thu nhận cô, còn sắp xếp cho cô làm thiết kế trưởng ở Louise.
Cũng nhờ có Tống Đình Hi mà cô mới có được thành tích như hiện giờ.
Hơn nữa, cô cũng đã hứa với Tống Đình Hi, nhất định sẽ giúp anh đưa Louise phát triển lên.
Hiện giờ, Louise chỉ mới đang giữ thế ngang bằng với Gloria mà thôi, thế nên cô không thể vào lúc này mà phản phé được.
“Tiểu Ngư, tôi biết anh tôi đã có lỗi với cô, nhưng tôi đảm bảo với cô, sau khi cô quay về Gloria rồi thì tuyệt đối sẽ không nhìn thấy anh ấy.” Lương Vệ Lễ tưởng Phương Tiểu Ngư không muốn quay về Gloria là vì cô vẫn còn thấy ngại Mộc Du Dương.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Tôi không phải nghĩ như thế. Tổng giám đốc Lương, xin lỗi anh, tôi thật sự không thể về Gloria được, anh nên về đi thì hơn. Buổi chiều tôi còn phải làm việc, tôi xin phép đi trước!”
Nói xong, Phương Tiểu Ngư đứng dậy rời khỏi quán.
Lương Vệ Lễ tuyệt vọng ngồi lại trên ghế, trong lòng nghĩ không biết có nên ra nước ngoài thuê thêm một lượng lớn nhà thiết kế về không.
Lý Vân Phương đang ngồi trong nhà hàng buffet của khách sạn, cúi đầu cặm cụi ăn một đống thức ăn vào trong đĩa của mình.
Chợt nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện, bà ta ngẩng đầu lên, trong thấy Tống Đình Hi đang đứng trước mặt mình.
Lý Vân Phương vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi: “Ồ, cậu Tống, sao cậu lại đến đây?”
Sắc mặt Tống Đình Hi không tốt lắm, hôm qua sau khi quay về từ nhà Phương Tiểu Ngư, anh đã bệnh nặng, nằm liệt giường, bây giờ mới đỡ một chút.
Tống Đình Hi đột nhiên nói bằng giọng khẩn khoản: “Bác ơi, con muốn biết một việc liên quan đến Tiểu Ngư! Bác cho con biết có được không?”
Lý Vân Phương gật đầu, cảm thấy sắp kiếm được lời rồi, trong lòng vui như tết.
Lý Vân Phương đương nhiên bằng lòng nói cho Tống Đình Hi nghe những điều bà ta biết, nhưng trước đó, bà ta chợt đưa một ngón tay ra trước mặt Tống Đình Hi nói: “Em trai của Tiểu Ngư có nợ người ta một ít tiền, cần số tiền này để trả nợ, cậu có thể giúp nó trả nợ thay cho Tiểu Ngư không?”
Tống Đình Hi gật đầu, “Một triệu phải không?”
Lý Vân Phương lắc đầu lia lịa, “Không phải không phải.”
“Năm triệu à?” Tống Đình Hi nói ra con số này, lông mày có hơi nhíu lại.
Lý Vân Phương lại lắc đầu nói: “Cũng không phải.”
Tống Đình Hi càng nhíu mày nhiều hơn, “Lẽ nào cậu ấy nợ mười triệu sao?”
Lý Vân Phương gật đầu nói: “Chỉ có từng đó thôi! Cậu Tống, cậu sẽ trả giúp nó đúng không?”
Tống Đình Hi suy nghĩ, vì để biết được quá khứ của Phương Tiểu Ngư thì anh bằng lòng trả mọi giá, hơn nữa với anh mà nói thì mười triệu chẳng đáng là bao.
Tống Đình Hi gật đầu nói: “Được, con bằng lòng, chỉ cần bác kể hết quá khứ của Tiểu Ngư cho con biết thì con sẽ giúp con trai bác trả món nợ này.”
Lý Vân Phương vui mừng khôn xiết, Tống Đình Hi quả nhiên là một đại gia! Thấy anh đồng ý nhanh như thế, Lý Vân Phương cảm thấy hối hận vừa rồi đã đưa ra số tiền quá ít.
Bà ta ăn thêm một miếng thức ăn rồi từ từ nói: “Con bé Tiểu Ngư khi lên trung học thì bố nó chẳng may bệnh nặng qua đời. Chính tôi đã khổ sở vất vả nuôi nó khôn lớn. Con bé này từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của bố, tôi lại không phải mẹ ruột, thế nên nó không thân thiết với tôi. Hôm trước tôi cũng nói rồi, năm năm trước nó cãi nhau với tôi một trận rồi bỏ nhà đi, tôi không ngờ nó lại ra ngoài sinh một đứa con trai.”
Tống Đình Hi cau mày hỏi: “Thế mẹ ruột của Tiểu Ngư đâu ạ?”
Lý Vân Phương lắc đầu nói: “Mẹ ruột của nó sau khi sinh nó xong thì bỏ lại con gái mà đi. Ngoài bố nó ra thì chẳng ai biết mẹ ruột của nó trông ra sao cả.”
Tống Đình Hi hỏi tiếp: “Tiểu Ngư lúc trước từng có bạn trai đúng không? Lạc Bảo Nhi… Con trai cô ấy có phải là của người bạn trai cũ ấy không?”
Lý Vân Phương lắc đầu nói rất chắc chắn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể! Nó đúng là có một người bạn trai cũ tên là Đường Úc Phi, nhưng trước nay nó không cho Đường Úc Phi động vào người. Hai đứa nó còn chưa hôn nhau bao giờ, sao có thể có con chứ?”
Bởi vì năm năm trước, sau khi Phương Tiểu Ngư bỏ đi, Đường Úc Phi từng đến nhà tìm cô, nói anh ta và cô ở bên nhau bao nhiêu năm, thế mà Phương Tiểu Ngư thậm chí còn không cho anh ta hôn, giờ anh ta chỉ nhất thời sai lầm một chút thôi, muốn nhờ Lý Vân Phương giúp tìm Phương Tiểu Ngư về!
Tống Đình Hi cảm thấy kì lạ.
Lạc Bảo Nhi năm nay thật sự là bốn tuổi, khi anh đưa Lạc Bảo Nhi đến trường xin nhập học đã từng thấy trong giấy khai sinh của cậu viết như thế, không thể sai được.
Nhưng nếu cậu không phải con của người bạn trai cũ tên Đường Úc Phi ấy thì là con của ai chứ?
Lẽ nào sau khi Phương Tiểu Ngư chia tay với Đường Úc Phi thì đã từng có một tình yêu khác sao?
Không thể nào, làm sao mà nhanh như thế được?
Điều này Tống Đình Hi có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Không chỉ anh mà ngay cả Lý Vân Phương cũng cảm thấy kì lạ. Nhưng hiện giờ bà ta không muốn nghĩ nhiều như thế, bà ta hưng phấn nói: “Được rồi, cậu Tống à, những gì cần nói tôi đều nói cả rồi, giờ cậu có thể đưa cho tôi mười triệu rồi chứ?”
Tống Đình Hi gật đầu, lấy ra một tờ chi phiếu rồi mạnh tay ghi vào đó số tiền mười triệu.
Lý Vân Phương ngồi bên cạnh nói: “À, cậu Tống à, có thể cho tôi thêm vài triệu không? Tôi và em trai của Tiểu Ngư bây giờ không một xu dính túi, chẳng có tiền để ăn cơm nữa.”
Tống Đình Hi không ngẩng đầu, lại ghi thêm một tờ chi phiếu năm triệu nữa đưa cho bà ta.
Lý Vân Phương nhận tiền xong liền phóng như bay ra khỏi khách sạn.